Cửa bị mở ra, một thiếu phụ xinh đẹp đi đến, cái khay trên tay có mấy tách cà phê. Tầm mắt cô ấy dừng lại trên người “An Hiền”, tò mò đánh giá, nụ cười thân thiện tỏa sáng trên khuôn mặt. “ ‘Cậu’ là con của Mạc lão cha sao? Tôi vẫn luôn chờ mong được gặp ‘cậu’ đấy!” Cô nói.
“Khoản Khoản, bọn anh đang nói chuyện chính sự.” Đường Phách Vũ hết cách nhìn vợ. Anh nghìn dặn vạn dặn, cô không được đến thư phòng quấy rầy, không muốn cô nghe thấy mấy chuyện nguy hiểm, để cô lo lắng sợ hãi. Cô lại bởi vì tò mò, vội vã muốn gặp con của quản gia, dám không nghe mệnh lệnh của anh.
“Em chỉ là tới đưa cà phê thôi, ít nhất cũng không có trốn ở chỗ này nghe lén.”Cô đúng tình hợp lý nói. Sau khi nói, nhất thời mới phát hiện mình đã lỡ miệng, cô che miệng lại, vẻ mặt thấp thỏm nhìn chồng.
Đường Phách Vũ nheo mắt lại.“Trốn nghe lén?” Anh nguy hiểm lặp lại, tầm mắt chậm rãi dừng lại ở dưới bàn làm việc, thanh âm cảnh cáo vang lên: “Đường Tâm, lập tức đi ra cho ba.”
Dưới bàn làm việc phát ra tiếng rên rất nhỏ, một cô bé vẻ mặt không tình nguyện chui ra. “Nha! Mẹ, con sẽ bị người hại chết.” Cô oán giận, lại nhìn “An Hiền” chằm chằm. Cô bé có chút cô đơn, quản gia không có ở đây, không ai cùng cô bé rình coi và nghe lén đây, nghe nói con trai của quản gia đến Đài Loan, cô liền nhiệt liệt chờ mong có thể nhìn một cái. Nhưng là xem trái xem phải như thế nào, cũng không thể nghĩ ra cái ông lão ngày thường hồ đồ lại có quan hệ máu mủ với cậu thanh niên lớn lên quá mức thanh tú này?
“Ba đã từng nói với con, không được trốn nghe lén.” Đường Phách Vũ không hờn giận nói, lấy tay chỉ vào cửa. “Lập tức ra khỏi nơi này, đợi lát nữa ba sẽ xử lý con sau.”
“Ô ô, ngược đãi nhi đồng a!” Đường Tâm mắt thấy sự việc đã bị bại lộ, liền chạy ra khỏi cửa phòng. Kỳ thật cô bé mới không sợ đâu, ở Đường gia ai chẳng biết cô bé có mẹ che chở, cha già căn bản không thể động vào cô bé.
Về phần Phương Khoản Khoản, thấp thỏm bất an lui dần vào trong góc phòng, ý đồ tránh thoát tầm mắt của chồng, nghĩ muốn ở lại trong phòng thêm một lát. Nhưng là khi ánh mắt sắc bén của chồng quét đến người cô, cô sợ tới mức đem cái khay quăng cho Thương Trất Phong, rất nhanh chạy trối chết theo Đường Tâm.
Đường Phách Vũ xoa xoa huyệt ở thái dương, bị vợ và con gái chỉnh đến đau đầu. Vài giây sau, anh mới mở to mắt, một lần nữa đối mặt với đám cấp dưới đang vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.“Không cho cười! Người nào dám cười, tôi liền nguyền rủa hắn lập tức vào lễ đường, đến lúc đó bị vợ và con gái cuốn lấy kêu cứu mạng, để xem đến lúc đó ai còn cười được?”
Mạc An Nhàn im lặng nhìn mấy người đàn ông trước mắt, cảm nhận được bầu không khí bạn bè của những người được gọi là chủ tớ.
Cô ngồi ở ghế trầm mặc lật xem một chồng tư liệu trên bàn, phỏng đoán lý do Đường Phách Vũ khẩn cấp triệu hồi cấp dưới.
Cô ngồi ở góc, mẫn cảm phát giác tầm mắt của mọi người đang tập trung ở trên người cô, cô ngẩng đầu lên, không chút sợ sệt.
“Xin cho tôi tham gia vào hội nghị của các người, cha tôi đưa tôi đến chổ của Đỗ tiên sinh, cũng là muốn cho tôi một cơ hội tôi luyện, bất luận xảy ra việc gì, đều xin cho tôi tham gia.” Cô bình tĩnh nói, tầm mắt rất nhanh xẹt qua tư liệu.
Đỗ Phong Thần nheo mắt, dựa vào trực giác sắc bén nhiều năm hình như ngửi được mùi vị quỷ kế, anh biết tiểu giặc Oa chỉ là muốn tham gia vào công việc của anh. Nhưng là công việc của anh tràn ngập nguy hiểm, nếu để cho tiểu giặc Oa nhúng tay vào, cũng không phải là một chuyện hay ho.
“Tiểu giặc Oa, cái này không giống với những công việc nhỏ nhặt ở văn phòng thám tử của anh, Đường Phách Vũ kẻ thù nhiều lắm, cậu ta cực kỳ xui xẻo, ẩn núp bên cạnh cậu ta nguy cơ sẽ không ngừng phát sinh, làm việc cho ‘tập đoàn Thái Vĩ’ chẳng khác nào là bán mạng.” Anh giải thích.
“Thì ra đánh giá của cậu đối với ông chủ chỉ có một chút như vậy?” Đường Phách Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Vậy lần đó thì sao? Anh hẳn là biết, tôi không phải là hạng người yếu đuối, nguy hiểm cũng không thể làm tôi lùi bước.” Cô truy vấn, vốn là không tin tưởng Đỗ Phong Thần là loại đàn ông sẽ an ổn đi xử lý cái loại việc vặt vãnh, trong ánh mắt của anh có thần thái mạo hiểm, tuy rằng cái loại thần thái kia luôn bị anh cố ý dùng vẻ mặt lười biếng để che dấu, chỉ vào lúc anh trầm tư thì mới bày ra thần thái của một thời oai phong.
“‘cậu’ rất kinh ngạc, không phải sao? Quá tò mò sẽ đem tới phiền toái cho bản thân.” Đỗ Phong Thần lười biếng nói, trong giọng nói chẳng những không có một chút ý vị khuyên can, ngược lại có một chút ý tứ chọc điên người, An Nhàn nghe được trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô hiện tại trăm phần trăm xác định, công việc Đường Phách Vũ muốn giao cho Đỗ Phong Thần, tuyệt đối là tin tức có đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Anh nếu không hy vọng tôi làm rối, tốt nhất là bây giờ liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi. Đừng thử đuổi tôi đi, tôi thực kiên trì phải giúp việc, nhiều người cũng thêm giúp đỡ, không phải sao?” Cô mỉm cười, lúc này đây là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Đỗ Phong Thần có dường như dại ra vài giây, nụ cười thắp sáng cả khuôn mặt như vậy, anh bị mê hoặc đến quên cả hô hấp. Anh lúc trước làm sao có thể xem cô như thiếu niên? Nếu tối hôm qua không xông vào phòng tắm, thấy cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh còn có thể ngu xuẩn nhầm lẫn đến bao lâu?
Anh nhìn cô chằm chằm – cô gái xinh đẹp này còn không biết thân phận đã bị bại lộ, vẫn còn cố chấp giả nam trang — khóe miệng giương lên một nụ cười thâm sâu, thật lâu chưa từng biến mất.
Chap 4.1
Nếu hai tuần trước, có người nói với Mạc An Nhàn, cô sẽ vượt qua biển cả trở về tổ quốc, còn trở thành khách quý của Đường Phách Vũ, phải giả trang thành con trai ở đó đến 3 tháng, để đổi lấy cuộc sống hí kịch về sau của cô, cô là đánh chết cũng không tin.
Nhưng là, ai có thể lường trước việc đời luân chuyển?
Cô cam chịu nuốt xuống tiếng thở dài trong cổ họng, chú tâm nghe mấy người đàn ông trước mặt thảo luận.
Đỗ Phong Thần đứng ở bên cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt không thoải mái tự tại giống lúc trước, nhắc đến công việc, trong đôi con ngươi đen có biến hóa kỳ diệu, như là dã thú khao khát muốn được ra trận, ngữi thấy mùi vị của con mồi.
Lôi Đình và Thương Trất Phong ngồi ở trên sô pha, thần sắc hai người cùng khí chất khác nhau, lại xuất sắc giống nhau, làm cho phụ nữ không thể di dời tầm mắt; Về phần Đường Phách Vũ khí thế đế vương, thì ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn làm việc, nhìn mấy tên cấp dưới kiêm bạn tốt.
“Trước khi sự việc nội bộ công ty phát sinh một ít thông tin rò rỉ ra ngoài, tôi vốn dĩ muốn áp chế xuống dưới, liền điều tra nhân viên bên trong, nhưng là thông tin bị rò rỉ phạm vi cùng số lượng càng lúc càng lớn, đã tạo thành tổn thất thật lớn đối với ‘Thái Vĩ’.” Đường Phách Vũ thong thả nói.
“Có nghi phạm không?”
“Quản lý bộ phận sản xuất Thái Chấn Phương. Tôi có tình báo cho biết, hắn ta liên lạc với công ty khác, trộm tình báo bên trong ‘Thái Vĩ’ bán ra ngoài, thu được một món lời kếch sù.” Đỗ Phong Thần nói ra điều tra lúc trước, anh thuận tay lấy ra một chồng văn kiện, giao cho hai người bạn tốt, đồng thời cũng cầm một phần cho An Nhàn.
“Tôi lúc trước án binh bất động, định trước sưu tập chứng cớ, về sau mới về nước vạch trần chuyện này, nhưng là trong khoảng thời gian tôi xuất ngoại này, hắn đã trộm được rất nhiều thông tin quan trọng, tạo thành tổn thất quá lớn, tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhanh chóng triển khai hành động.”Đường Phách Vũ nói, sắc mặt âm trầm, anh còn đang phẫn nộ vì tuần trăng mật bị người ta phá hư, trong lòng cũng âm thầm quyết định, chỉnh chết cái tên không thức thời kia, cho nên anh cấp tốc tìm đến Đỗ Phong Thần, chuẩn bị chủ động triển khai hành động.
“Như thế nào có người ngốc đến nỗi đánh cắp thông tin của ‘Thái Vĩ’? Hắn không nghĩ tới bên trong ‘Thái Vĩ’ sẽ chủ động tiến hành điều tra?”