Song Diện Thục Nữ

Chương 11

Anh vô tội nháy mắt mấy cái.“ ‘cậu’ thanh thuần đến cái loại trình độ này, thậm chí không thể nghe anh kể mộng xuân?”

Anh có kɧoáı ©ảʍ ác ý, thấy khuôn mặt cô một trận ửng hồng, xinh đẹp làm cho người ta thở dài. Trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bản thân lúc trước thế nhưng lại lầm tưởng cho rằng cô là thiếu niên?

Cửa lại lần nữa bị đẩy ra, Đỗ Tuyết Hội cầm chìa khóa đi vào, khi nhìn thấy Đỗ Phong Thần, trên khuôn mặt trẻ trung hệt như trút được gánh nặng. “Anh, anh quả nhiên ở trong này, em tìm anh cả một đêm đấy, như thế nào ngay cả điện thoại cũng không nhận?”

“Tối hôm qua bị yêu tinh mê hoặc hạ gục ở trong nước, di động cũng bị úng nước. Vội vã tìm anh có việc sao?” Anh tùy ý quăng cái điện thoại bị úng nước cho em gái.

Đỗ Tuyết Hội không nghe ra hàm ý trong câu nói của anh trai, chỉ cau mày, nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng cũng không truy vấn.

Cô còn có việc gấp đây, làm sao quản được cái gì mà yêu tinh trong nước? Cô xem nhìn “An Hiền” bên cạnh, vẻ mặt giận mà không dám nói gì, đoán rằng anh trai tối hôm qua chắc là mê mệt cô gái tiếp rượu nào đó đây.

“Đường gia từ tối hôm qua có có người đến truyền tin, thông báo anh hôm nay cần phải đến Đường gia một chuyến, vài cán bộ cao cấp muốn mở hội nghị khẩn cấp. Mặt khác, thuận tiện dẫn ‘An hiền’ sang.” Tuyết Hội nói một tràng, bởi vì đói bụng, cho nên thuận tiện ngồi xuống, không khách khí bắt đầu ăn sáng.

Nghĩ đến phải gặp mặt Đường Phách Vũ, An Nhàn ngược lại không hề khẩn trương, kỹ xảo biểu diễn của cô không kém, nắm chắc có thể che giấu được ánh mắt của người bên ngoài, chỉ cần ánh mắt kia không bức người lợi hại như vậy, như là muốn nhìn rõ bộ mặt thật của cô, nhìn thấu nội tâm của cô……

Phát hiện chính mình ngẩn người khi nhìn thẳng vào mắt Đỗ Phong Thần, cô vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm mắng nhiếc mình thất thố. Anh xem đêm qua như là môt giấc mơ, cô chính là đã gặp may, nếu không cẩn thận, giấu đầu lòi đuôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ, cô cần phải cẩn thận mới đúng.

An Nhàn cố gắng duy trì trấn định, đứng lên dọn dẹp chén bát của mình, thuận tiện rửa sạch. Dựa vào bồn rửa bát, cô vẫy hai tay đầy nước, nhìn thẳng vào mắt ông chủ.

“Chúng ta khi nào thì đến Đường gia.” Cô dùng ngữ khí bình thường hỏi, cố gắng làm ra vẻ bình thường.

“Chờ một chút liền xuất phát, Đường Phách Vũ tìm anh cả một đêm, đại khái là chuyện lúc trước anh điều tra lại có tiến triển.” Nói tới phương diện công việc, vẻ mặt của anh cũng rất khác, đôi con ngươi đen lợi hại làm cho người ta sợ hãi, khí chất bất cần ban đầu biến mất hầu như không còn.

“Sẽ không lại là vụ án điều tra chó bị mưu sát kia chứ?” Cô châm chọc hỏi, nhớ tới lúc trước bị lường gạt.

Anh cười nham nhở. “Văn phòng thám tử mở ra chẳng qua là để chơi đùa, công việc chân chính của anh vẫn là ở ‘tập đoàn Thái Vĩ’, anh trực tiếp nhận lệnh của Đường Phách Vũ, giúp anh ta làm các loại điều tra. Yên tâm, lúc này đây kiến thức của ‘cậu’, tuyệt đối sẽ làm cho ‘cậu’ mở rộng tầm mắt.” Anh đứng dậy, hai người đứng trong căn phòng rộng lớn nhìn nhau, có một thứ gì đó đang phát tán, thế nhưng ai cũng không thể nói rõ ràng được, đến tột cùng tia lửa kia là cái loại lửa gì, ngoại trừ phẫn nộ và khiêu chiến, hoặc như là còn chứa một thứ gì đó……

Đỗ Tuyết Hội nheo mắt, cười thầm sức tưởng tượng của mình thật là quá mức phong phú, đem cái loại ý tưởng kỳ dị trong lòng này bỏ qua một bên. Anh trai và “An Hiền” Đều là đàn ông, đàn ông và đàn ông trong lúc đó sẽ xoẹt ra lửa?

“Đi chuẩn bị một chút, lát nữa anh lái xe tới đón ‘cậu’.” Anh dặn dò An Nhàn, đồng thời nâng bát canh nóng em gái đang uống dở, dẫn đầu đi ra cửa.

Tuyết Hội giãy dụa, vội vàng bỏ cái bát trong tay xuống, sợ canh nóng bắn tung tóe vào quần áo của cô. “Đừng có thô lỗ như vậy, em tự đi được.” Cô bực bội trừng mắt nhìn anh trai, rất muốn đem canh nóng hắt vào mặt anh.

“Nhưng cái chân ngắn của em đi không nhanh được, anh sợ chờ em chậm rì rì ăn uống no đủ xong, Đường Phách Vũ đã chờ lâu đến hết kiên nhẫn phái người đến hộ tống anh.” Anh nhanh nhẹn buông tay, tránh đi răng nanh lợi hại của em gái đang nhắm bàn tay anh mà công kích.

Mạc An Nhàn nhìn xem đồng hồ báo thức trên vách tường, kim đồng hồ chỉ vào bảy giờ.“Sự việc có khẩn cấp như vậy không?”

Người đàn ông cao lớn quay đầu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt tựa cười mà như không cười. “Chúng ta trước hết đến phòng làm việc, ném Tuyết Hội vào đó, để nó dọn dẹp lại. Sự việc có biến hóa, nhúng tay vào không chỉ là vài cán bộ cao cấp, nếu ngay cả Đường Phách Vũ cũng muốn nhúng tay, để cho ông chủ thấy văn phòng của chúng ta loạn như là bãi rác, cũng không phải là chuyện chuyện tốt.”

“Em không muốn làm người vệ sinh.” Tuyết Hội kháng nghị.

“Anh đây liền trừ lương em.” Anh dễ dàng nói trúng chổ yếu, lại còn vẫy tay với An Nhàn còn đang dựa người vào bồn rửa chén. “Tiểu giặc Oa, nhớ theo kịp, đem giẻ lau ở đây, nước lau nhà và các thứ khác đến công ty, anh ở dưới lầu chờ ‘cậu’.”

Cửa lớn “rầm” một tiếng bị đóng lại, chỉ còn tiếng cãi vã mơ hồ giữa hai anh em truyền đến từ ngoài cửa, để lại An Nhàn đối mặt với đống chén bát hỗn độn trên bàn ăn.

Cô nhướng đôi mày thanh mảnh, rốt cục cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là

châu chấu quá cảnh( Nghĩa là châu chấu đi qua, châu chấu di chuyển bằng cách nhảy búng lên => khi nó đi qua thì phía sau bị 2 cái càng của nó búng cho văng tung tóe, hỗn độn. Ý nói hai anh em nhà họ Đỗ quậy 1 bãi chiến trường trên bàn ăn rồi phủi mông mà đi)

Edit: Anchan

Nơi ở của Đường gia nằm ở vùng ngoại thành, Đường Phách Vũ mua cả một đỉnh núi, ở thanh sơn chính là hoàng cung của anh. Nơi này là tổng bộ của “tập đoàn Thái Vĩ”, ngoại trừ một ít cán bộ cao cấp có thể tự do ra vào, người bình thường căn bản là không thể tiếp cận.

Mạc An Nhàn có chút kinh ngạc nhìn Đường gia, bài trí xa hoa làm cho người ta líu lưỡi. Cô không thể tưởng tượng, thì ra cha nhiều năm là làm việc ở nơi này; Muốn quản lý một căn nhà như vậy, hao tốn rất nhiều sức lực, cũng khó trách mỗi lần cha đến Nhật Bản gặp cô lại khó khăn như vậy.

Vài người tò mò nhìn “An Hiền”, suy đoán thân phận của ‘cậu’. Quản gia tuy rằng không ở Đài Loan, nhưng bọn họ vẫn không dám chậm trễ, động tác rất cần mẫn. Đỗ Phong Thần cùng “Mạc An Hiền” Vừa mới vào nhà, đã bị mời đến thư phòng của Đường Phách Vũ.

Trong thư phòng có hai người đàn ông lúc trước An Nhàn đã gặp qua, mặt khác còn có một người đàn ông sắc mặt uy nghiêm, ngồi ở phía sau cái bàn gỗ thô ánh mắt sắc bén quét về phía cô, yên lặng đánh giá vài giây.

An Nhàn đoán đối phương có lẽ chính là tổng tài của “tập đoàn Thái Vĩ”, cô yên lặng nhìn lại đối phương, biết bộ dạng của mình hôm nay, tuyệt đối sẽ không bị bại lộ. Cô thở dài trong lòng, đoán rằng nếu ba tháng kiểm tra dài đằng đẳng này kết thúc, sau khi cô trở lại Nhật Bản, có thể khẳng định trăm phần trăm, kỹ xảo biểu diễn của cô tuyệt đối sẽ tiến bộ trên nhiều mặt, đừng nói là phóng tầm mắt đến tất cả các lớp học, cho dù là cả toàn bộ “Học viện âm nhạc Takarazuka”, dù tìm khắp cũng không tìm được một học sinh siêng năng “Thực tập” như cô.

“ Cha ‘cậu’ có khỏe không?” Đường Phách Vũ dò hỏi, nhìn thẳng vào mắt ‘cậu’, có chút kinh ngạc về độ tuổi của “Mạc An Hiền”. Tuy rằng Mạc Dã Đê ở Đường gia nhiều năm, nhưng chưa từng nói đến việc có con ở Nhật Bản, là trước đó không lâu sau khi Đường Phách Vũ tái hôn, Mạc Dã Đê mới giống như là đã quyết định hạ quyết tâm, xin nghỉ dài hạn bay sang Nhật Bản.

“Ông ấy đang thoải mái hưởng phúc ở trại an dưỡng.” An Nhàn mỉm cười trả lời, biết người đàn ông trước mắt tuy rằng nghiêm túc, nhưng quả thực là rất chiếu cố đến cha già, bằng không cũng sẽ không cho một đống tiền, để Mạc Dã Đê ở Tôkyo tiêu dao.