Cô cẩn thận nghĩ tới, tình hình tệ nhất không ngoài việc Đỗ Phong Thần biết được cô là phụ nữ. Cho dù là như vậy, cô cũng định cùng anh ngầm giao dịch, không phơi bày mọi chuyện, giấu giếm lừa cha, chỉ cần qua ba tháng, là cô có thể trở về sân khấu tiếp tục diễn kịch nữ giả nam trang.
Vấn đề là, muốn anh giữ bí mật, cô phải trả giá bao nhiêu? Anh sẽ yêu cầu cô hồi báo thứ gì?
Cô quá mức quyến luyến sân khấu, nói cái gì cũng không thể bỏ qua. Cha không thể chấp nhận mơ ước của cô, dùng hết tâm tư muốn cô trở về cuộc sống bình thường, nói cô nếu tiếp tục như thế, cả đời cũng sẽ không có đàn ông coi trọng. Kỳ thật cô không ham thích tình yêu của đàn ông, cô kiêu ngạo mà tự tin, khi nào cần đàn ông cho phép và tiếp nhận?
Chính là, Đỗ Phong Thần có thể tiếp nhận hành vi đặc biệt độc lập của cô sao? Anh có thể chấp nhận sao? Có thể sao? Giống như anh vậy một người đàn ông trên khóe miệng luôn treo nụ cười đùa cợt ── Giật mình hoảng sợ vì khuôn mặt hiện lên trong đầu, An Nhàn khϊếp sợ mãnh liệt lắc đầu, cố gắng muốn xóa đi khuôn mặt trong đầu kia.
Cô là làm sao vậy? Bởi vì đi vào một nơi xa lạ, cho nên trong lòng sợ hãi, thế cho nên trong tiềm thức nghĩ ỷ lại ai đó sao? Là bởi vì anh là người cô gặp đầu tiên, cho nên trong lòng luôn nhớ kỹ anh?
Cô không tìm ra nguyên nhân, bởi không hiểu được nên cảm thấy phiền muộn, cảm thấy sợi dây thắt lưng bằng lụa thắt trước ngực cũng chặt hơn ngày thường vài phần.
Dây lụa bao lấy nơi đẫy đà, nhưng lại làm cho cô nhớ tới đêm ở trong nước ấm, bàn tay ngăm đen của anh gắt gao bao trùm trước ngực cô.
Mặt cô đỏ lên, cắn răng nắm chặt dây nơ.
Dây lụa vốn là đai lưng của kimônô, cô bỏ bên trong ra, chỉ giữ lại dây lụa màu trắng, vừa lúc thích hợp với yêu cầu của cô, có thể đem bộ ngực mềm mại cao vυ't che giấu, che dấu đi đường cong xinh đẹp nữ tính kia.
Ngay lúc cô đang uống canh nóng, trong phòng tắm có động tĩnh, xôn xao, có tiếng nước cùng với tiếng mắng, sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề đi đến phòng khách.
Vài phút sau, Đỗ Phong Thần mặc áo sơmi màu đen phối hợp với quần bò nhẹ nhàng đi ra phòng khách. Ngâm nước cả một đêm, may mà thân thể anh rất cường tráng, không bị cảm mạo, một thân mùi rượu nồng nặc cũng bị tẩy rửa đi, anh trước mắt đẹp trai đến nổi khiến người hít thở không thông.
Anh thường xuyên đến quấy rầy, thậm chí ở trong phòng khách cũng cất quần áo dự phòng.
An Nhàn chỉ cho phép mình nhìn anh ba giây, sau đó liền bắt buộc mình cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu khối đậu hủ chìm nổi ở trong bát canh nóng. Cô trầm ngâm, lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Tiểu giặc Oa, chào buổi sáng!” Anh chào hỏi, tóc đen như cũ ẩm ướt, làm cho đôi con ngươi đen phá lệ sáng ngời. Anh nhìn cô, khóe miệng tươi cười thoáng chút sâu sắc, xem ra có vài phần bí hiểm.
Đỗ Phong Thần tự động lấy bát đũa từ trong tủ chén ra, mở nồi cơm điện ra thỏa mãn nhìn thấy bên trong nồi đầy ắp cơm trắng óng ánh thơm ngát. Anh không khách khí xới một chén cơm, cũng đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.
“Đó là cơm trưa và bữa tối của tôi.” An Nhàn đang cầm bát canh, nhìn bát cơm vốn dĩ định làm cơm nắm cho buổi trưa, bị anh một ngụm lại một ngụm cho vào trong miệng của anh.
“Cơm có thể nấu lại.” Anh đơn giản nói, khoái trá ăn rau ngâm.
Anh tò mò đảo rau tía tô khô ráo mà thơm ngát trong đĩa, học theo kiểu cách của người Nhật trên tivi, xé rách lá tía tô, cho một mảnh vào trên bát cơm nóng hổi, dùng chiếc đủa gẩy một ngụm nếm thử, sau đó liền ăn đến ngay cả cái mũi cũng đều vùi vào trong bát.
Nếu bữa cơm này có thể ngăn chặn cái miệng của anh, đổi lấy sự trầm mặc của anh, cô sẽ thập phần vui vẻ dâng lên cống phẩm. Mạc An Nhàn cam chịu số phận nhìn đồ ăn trước mắt rất nhanh biến mất, đối với sức ăn của đàn ông trưởng thành cảm thấy giật mình. Một đêm trước còn uống say đến không còn biết gì, hôm nay như thế nào không có một chút dáng vẻ say, thần thái vẻ mặt còn rất hồng hào?
Đỗ Phong Thần cắn gừng non muối giòn giòn. “ ‘cậu’ có tay nghề thế này, cần gì phải giúp việc ở văn phòng thám tử? Dứt khoát mở một quán ăn Nhật ở Đài Bắc, cơm làm ngon đến như vậy, quả thực giống như con gái.” Anh giống như lơ đãng nói, tiếp tục cắn gừng non.
An Nhàn cảnh giác ngẩng đầu lên, nghe ra ý nghĩa trong lời nói của anh. “Thật là như vậy? ” Chẳng lẽ trải qua đêm qua tự mình “Kiểm nghiệm”, anh còn không cho rằng cô là con gái? Cô cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của anh, cũng không nhìn ra cái vẻ mặt gì, người đàn ông trước mắt vẫn là giống như mọi ngày, một bộ dáng cà lơ phất phơ.
Đỗ Phong Thần buông tha cho củ cải muối, bưng lên bát canh bốc hơi nóng, ở trong hơi nước nhìn tiểu giặc Oa tóc ngắn trước mắt, trong mắt anh có một chút ý cười thâm sâu, người bên ngoài khó có thể nhìn thấu.“Tiểu giặc Oa,‘cậu’ biết không? Anh ngày hôm qua uống khá nhiều, mơ thấy một giấc mộng cực kỳ hoang đường.”
(Anchan: ta đổi xưng hô là anh – cậu nhé, vì anh đã bắt đầu có ý nghĩ ko an phận với chị rồi mà ^^!)
Dưới bát canh nóng, bên môi anh là một nụ cười tính kế. Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tiểu giặc Oa, có một loại hoài nghi khó hiểu cứ dấy lên trong lòng anh, làm cho anh canh cánh trong lòng. Trực giác của anh nhắc nhở chính mình, dường như đã bỏ sót thứ gì đó, có một điểm nào đó rõ ràng ngay trước mắt, mà anh chính là không có cách nào thấy rõ ràng.
Anh không thể phủ nhận bản thân đối với tiểu giặc Oa này có hảo cảm; Tính cách của tiểu giặc Oa dũng khí và không chịu thua kém đàn ông trưởng thành, giả sử một thời gian sau thiếu niên sẽ trưởng thành trở thành đàn ông, chỉ sợ chính là một người vô cùng vượt trội.
Đỗ Phong Thần không thể nói rõ, anh chính là không thể dời tầm mắt khỏi thân hình gầy nhỏ kia của tiểu giặc Oa, như là cẩn thận cất giấu một bí mật, ý định này làm cho anh không thể không rình xem, nhưng mà anh một mực lại cực kỳ yêu thích cái loại kɧoáı ©ảʍ nhìn lén bí mật này, kia hệt như là lột bỏ từng tầng giấy gói của món quà. Có phải hay không khi lột đến cuối cùng, món quà kia sẽ thuộc về anh? Mà giấu ở cuối cùng, lại là món quà như thế nào?
Đêm qua anh xông vào trong phòng tắm chính mắt nhìn thấy chân tướng, cũng tự tay chạm vào vốn dĩ là thân thể nam tính mềm mại bị quấn lầy bằng khăn lông kia; Thiếu niên xinh đẹp làm anh bối rối lâu nay, thì ra chính là một người phụ nữ xinh đẹp, anh làm sao có thể buông tay để cô trốn? Mưu kế xảo trá dần hình thành trong đầu anh, anh cố ý lạt mềm buộc chặt, quyết tâm cùng cô chơi đùa một trận.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, thong thả nói: “Đêm qua anh thế mà lại mơ thấy chính mình xông vào trong phòng tắm, nhìn thấy ‘cậu’ đang tắm, mà anh tốt bụng định giúp ‘cậu’ tắm rửa, chà lưng,‘cậu’ thế nhưng lại biến thành phụ nữ. Xem đi, thật là vớ vẫn!”
Mạc An Nhàn bị sặc canh, liên tục ho khan. Cô thấp thỏm bất an nghênh đón đôi mắt đen láy khó dò, cố lấy dũng khí mới có thể không liên tục vuốt tóc, trốn tránh tầm mắt của anh. Cô không thể tin vận khí của mình thật tốt, đêm qua thân phận bị bại lộ, lại bị anh nghĩ lầm là giấc mộng do say rượu mà ra.
“Anh uống hơi nhiều.” Một lúc lâu sau cô mới tìm được thanh âm, rất nghiêm túc trả lời, trên thực tế tim vẫn như cũ đập rất nhanh.
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng mà giấc mộng kia thực chân thật. Nói đến anh chắc là muốn phụ nữ muốn đến điên rồi, vẫn còn nhớ rõ, thân mình người phụ nữ kia có bao nhiêu xinh đẹp, rất mềm mại,‘cậu’ không biết, cảm giác sờ lên thật mất hồn.” Anh chậm rãi trả lời, cúi đầu uống canh, che dấu ý cười trên khóe miệng.
An Nhàn nắm chặt chiếc đũa, ngăn lại xúc động muốn nhào qua bóp chết anh. Cô không thể phản bác, chỉ có thể ngồi ở một chỗ, nghe anh lặp lại đủ loại chi tiết ở trong nước khinh bạc cô đêm qua. Anh càng nói như kể, làm cho thân thể cô run rẩy, không thể khắc chế nhớ tới hành động của anh, cô ngẩn ra trừng mắt nhìn bàn tay của anh, nhớ tới anh là như thế nào sờ soạng thân thể của cô — “Câm mồm! Đừng có làm ô nhiễm lỗ tai của tôi.” Cô đột nhiên nói, rốt cuộc không thể nghe thêm được nữa.