Song Diện Thục Nữ

Chương 13

Lôi Đình khó có thể tin được, bắt tay lật xem tư liệu.

Đỗ Phong Thần chỉ mỉm cười, bạc môi mang theo một tia trào phúng khó có thể phát hiện, giống như không cho là đúng. “Lòng tham của con người, có chuyện gì mà làm không được?” Anh ngồi cạnh sô pha, thân hình cao lớn cố ý lại vô tình dựa vào An Nhàn đang cúi đầu liều mình ghi chép. Phút chốc, anh cầm lấy bàn tay đang múa bút thành văn của cô. “Tiểu giặc Oa, tay của ‘cậu’ thật đẹp, quả thực giống như là con gái.” Anh thấp giọng nói, vừa lòng thấy cô khẩn trương toàn thân buộc chặt.

An Nhàn nhanh chóng rút tay về, lại bị anh cầm, cô cảnh giác nhìn anh. Tuy rằng anh xem chuyện đêm đó là một giấc mộng, nhưng là thái độ của anh rất kỳ quái a, giống như cố ý lại vô tình đùa cô, trong đôi con ngươi đen có bí mật mà người bên ngoài không biết, tràn đầy ý cười trêu chọc.

Chẳng lẽ anh nhìn thấu sao? Nhưng là cô như thế nào không nghĩ ra, nếu anh thật sự nhìn thấu hết thảy, vì sao không vạch trần?

Cô đã xem nhẹ trình độ tà ác của Đỗ Phong Thần. Anh không tố giác, chính là muốn giữ cô lại, chậm rãi trêu đùa, không muốn cùng người khác một ngụm liền phát hiện ra bảo vật.

An Nhàn cố gắng rút tay về, cô giả bộ làm rơi bút máy xuống đất, thì thào nói tiếng thật có lỗi sau xoay người xuống tìm kiếm, khi cúi đầu còn nhìn thấy nụ cười đùa cợt trên khóe miệng Đỗ Phong Thần, như là nhìn xem bộ dáng quẩn bách của cô.

Trời đánh tên đàn ông thối! Mạc An Nhàn trong lòng mắng, thiếu chút xem cây bút máy trong tay trở thành cổ của anh, dùng sức bẻ gãy thành hai đoạn.

Xem, bút máy cùng cái tên đàn ông kia cỡ nào giống nhau! Bề ngoài xinh đẹp giống nhau, nhưng bên trong cũng đen tối giống nhau. Mạc An Nhàn trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể xé tim Đỗ Phong Thần ra, nói không chừng sẽ phát hiện trong mạch máu đều là máu đen như nước mực.

“Trước kia chẳng lẽ anh không có phái người điều tra sao?” An Nhàn hỏi, lần nữa thuận thế tránh thoát khỏi ‘công kích’ của Đỗ Phong Thần, lúc này đây cô thông minh hơn, di chuyển sang một góc khác của sôpha.

Đỗ Phong Thần cũng từng bước tới gần, không chút nào buông tha cứ dán đến, hô hấp đều thổi tới trên mặt An Nhàn.

Mạc An Nhàn như là nghe được ba người đàn ông trong phòng, khẽ khụ vài tiếng để che dấu tiếng cười. Đàn ông chết tiệt, tất cả đều là có cùng ý tưởng đen tối! Đường Phách Vũ còn đáng chết hơn, thấy con của quản gia bị trêu đùa, thế nhưng còn khoanh tay đứng nhìn?

“Tôi không biết nhân tính hướng có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.” Lôi Đình lắc đầu cảm thán, trong trí nhớ của anh, anh chỉ nhớ rõ Đỗ Phong Thần thích dính chọc con gái xinh đẹp, như thế nào đến bây giờ ngay cả thiếu niên xinh đẹp cũng không tha?

“Khẩu vị của cậu ta tốt, cái gì cũng đều nuốt xuống được. Xem ra chỉ cần đủ xinh đẹp, bất luận là phụ nữ……” Thương Trất Phong dừng một chút, lấy ánh mắt thương hại nhìn “An Hiền”. “Hay là đàn ông, cậu ta đều rất vui vẻ nhúng chàm.”

Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tất cả đều cảnh giác thối lui vài bước, tận lực cách xa Đỗ Phong Thần một chút. Tuy rằng là bạn tốt nhiều năm, nhưng là bọn họ thật sự không có “cởi mở” Đến loại trình độ này.

Đường Phách Vũ miễn cưỡng duy trì biểu tình nghiêm túc, nhưng mà cũng lui lại mấy bước. Anh có vợ có con, là người đàn ông bình thường, thật sự không có cách nào tưởng tượng, vì sao Đỗ Phong Thần lại biểu hiện cực kỳ có “Hứng thú” trước thiếu nhiên thanh tú?

“Tôi lúc trước phái người đi, trong vòng 3 ngày hai lần bị tai nạn xe cộ, bị đưa vào trong bệnh viện, đến bây giờ còn chưa xuất viện, trạm sửa xe nói là có người động tay động chân; Về phần Đỗ Phong Thần, cậu ta trong lúc điều tra đã gặp không ít phiền toái.”

“Phiền toái gì?” Cô nhìn mặt anh, trong lòng đột nhiên lo lắng. Khó có thể giải thích lo lắng này là từ đâu mà đến, cô không phải thực chán ghét anh sao? Vì sao còn lo lắng cho sự an nguy của anh, khi nghe thấy anh gặp phiền toái, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Anh nhếch môi mỉm cười, thân thiết xoa nắn gò má cô, da thịt mịn màng tinh tế, hưởng thụ ngẫu nhiên trộm được một ít tiếp xúc. “Chỉ là việc nhỏ, đừng lo lắng, anh không có bị thương.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, không muốn nhắc lại chuyện vài ngày trước đó bị người đánh lén.

“Ai lo lắng cho anh?” Cô hỏi lại, có chút thẹn quá hóa giận, dùng sức xoay đầu. An Nhàn nhìn Đỗ Phong Thần liếc mắt một cái, phát hiện anh nhướng mày rậm, vẻ mặt tựa cười như không cười, nghiêng người tựa vào trên sô pha, ánh mắt màu đen nhìn cô chằm chằm.

“Không lo lắng sao? Vậy vì sao vừa nghe anh gặp phải phiền toái, ‘cậu’ liền có vẻ mặt sầu lo?” Anh tò mò hỏi.

“Tôi chỉ là tiếc hận phiền toái này không thể đưa anh vào bệnh viện, thay người diệt gian trừ hại.” Miệng cô cứng rắn nói.

Ba người còn lại trong thư phòng quả thực xem đến ngây người, theo hai bên đối chọi gay gắt, bọn họ tựa như đang xem trận thi đấu tennis đặc sắc, theo hai người có qua có lại trái phải lay động.

Mạc An Nhàn tránh đi tầm mắt, không muốn cùng anh tiếp tục đấu võ mồm. Chỉ là nhìn anh, tim của cô nhảy lên tựa như muốn ngừng đập, không rõ anh vì sao lại lấy cái loại ánh mắt này nhìn cô? Cô chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, giống như anh rất đói bụng, mà cô vừa lúc là bữa tiệc lớn hết sức phong phú. Càng đáng sợ là, đàn ông đối với phụ nữ biểu lộ loại ánh mắt đói khát này đúng là bình thường, nhưng cô hiện tại là nữ giả nam trang a. Anh thế nhưng đối đàn ông cũng sẽ có loại ánh mắt này……

Cô toàn thân rét run lui lại mấy bước.

Đỗ Phong Thần đem phản ứng của cô xem ở trong mắt, chỉ là nhướng mày rậm, khóe miệng đùa cợt. Tiếp theo, anh quay đầu đi, nhìn về phía ba người bạn tốt xem đến ngây ngốc. “Cậu hy vọng tôi làm như thế nào? Trừ bỏ sưu tập tư liệu ở ngoài, phải chăng còn muốn hành động hơn nữa?” Anh hỏi Đường Phách Vũ.

Đường Phách Vũ có điểm giật mình, giống như vừa bị người thô lỗ lay tỉnh từ trong mộng đẹp, anh thanh thanh yết hầu, che dấu thất thố lúc trước. “Cậu tìm cơ hội đến nơi Thái Chấn Phương thường xuyên xuất hiện đi, tin tức lúc trước nói hắn thường xuyên lưu luyến ở một quán bar, tôi tin tưởng hắn là ở nơi đó buôn bán thông tin. Tìm ra chứng cớ, tôi muốn làm cho hắn không nơi dung thân.” Anh lấy thân phận tổng tài ra lệnh.

“Tôi lập tức đi làm; gữi cái tiểu giặc Oa này tạm thời ở chổ cậu, sau khi tôi xử lý xong việc, lại đến nhận lại ‘cậu ta’.” Đỗ Phong Thần mỉm cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vươn tay, lúc này đây thành công xoa loạn đầu tóc giả ngắn củn trên đầu cô.

“Đừng nghĩ bỏ lại tôi.” Cô hô, thiếu chút nữa quên phải duy trì giọng nói của thiếu niên. Cô giữ chặt tóc giả, có chút kinh hoảng nhìn những người khác trong phòng, rất sợ sẽ bại lộ thân phận.

“Tiểu giặc Oa, công việc của anh cũng không thể lo liệu hết mọi thứ, nếu ‘cậu’ xảy ra chuyện gì, chúng tôi chắc là sẽ bị Mạc lão cha đuổi gϊếŧ.” Đỗ Phong Thần không đồng ý, anh lắc lắc ngón trỏ với cô. Thu hồi mấy tập tư liệu, anh gật đầu với ba người bạn tốt, sau xoay người rời khỏi thư phòng.

Mạc An Nhàn như thế nào chịu được coi thường như thế? Cô đứng dậy, không để ý ánh mắt của những người khác, kiên trì muốn tham dự công việc lần này. Cô chạy chậm bước đuổi theo, phía sau cố gắng thuyết phục Đỗ Phong Thần.

Trong thư phòng mấy người đàn ông đầu tiên là trầm mặc, tiếp theo nhìn thoáng qua nhau.

“Ở Nhật Bản rất lưu hành chuyện đồng tính luyến ái.” Thương Trất Phong chậm rãi nói.

“Nhất là thiếu niên xinh đẹp giống như con trai của Mạc lão cha vậy, rất là được hoan nghênh.” Lôi Đình đồng ý, sắc mặt có chút tái nhợt.

Đường Phách Vũ cau mày, không thể tiếp nhận việc Đỗ Phong Thần đột nhiên thay đổi. Tên kia luôn luôn đam mê mỹ nữ, như thế nào lúc này đây ngược lại đối với một thiếu niên lại có thái độ ái muội kỳ dị? Anh trong lòng cầu nguyện, Mạc Dã Đê nhanh chút trở lại Đường gia. Ít nhất một lão quản gia thích rình coi, sẽ không dạy con gái bảo bối của ông khái niệm giới tính kỳ quái.