Phế Tẩm Vọng Thực (Mất Ăn Mất Ngủ)

Chương 18

Lạc-dirty talk-Đông cumback =)))))

Chương 18: Về nhà giải quyết [Thượng] (liếʍ bướm, phá trinh c̠úc̠ Ꮒσα)

Nghe được tiếng Lạc Tử Thừa dò hỏi, cả người Khúc Thủy liền căng cứng, không dám động đậy cũng không dám hé răng nói một lời, trong miệng cậu vẫn còn đang ngậm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bố nhóc con, qυầи ɭóŧ chặn ở giữa hai chân, cơ thể phát run, cực kỳ giống da^ʍ phụ bị người phát hiện đang thông da^ʍ lôi ra giữa đường chửi bới, cảm giác xấu hổ bức bách cậu đến nỗi không khống chế được những giọt lệ nóng cứ tuôn tràn làm ướt hết khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, vừa vặn còn không thể phát ra tiếng động, không khí thiếu hụt bên dưới lớp quần áo Lạc Đông khiến cậu hô hấp không thuận, sau cùng cả người bởi vì thiếu oxy mà sắp ngất đến nơi.

"Baba nhỏ của con cảm thấy hơi khó chịu, ba để em ấy gối đầu lên chân ba nghỉ ngơi một chút, con cứ ngủ đi, khi nào về tới nhà thì ba gọi." Lạc Đông bình tĩnh ung dung trả lời. Vừa nãy là hắn cố ý bấm còi đánh thức Lạc Tử Thừa, chủ yếu muốn trêu đùa Khúc Thủy một chút để xem phản ứng của cậu. Kết quả thấy người yêu bị khi dễ tới khóc lại cảm thấy bản thân đúng là đùa quá trớn, xem ra Khúc Thủy thật sự sợ hãi, hắn mới bịa chuyện nói dối con trai, từ trong gương nhìn thấy Lạc Tử Thừa nhắm mắt ngủ tiếp, Lạc Đông mới dừng xe lại, nhẹ nhàng xốc áo lên để nhóc đáng thương bên trong lộ ra cái đầu nhỏ.

Khúc Thủy nghẹn giọng nức nở, cảm giác được Lạc Đông muốn lấy áo ra liền túm chặt góc áo không buông, dùng dằng kéo lại, từ đầu đến cuối vẫn giữ yên tư thế không dám nhúc nhích, cậu thật sự sợ hãi ngộ nhỡ bé con không chưa ngủ sâu, vừa hay lại thấy một màn như thế này, vậy thì cậu cũng không muốn làm người nữa.

"Ngoan, đều sắp ngộp thở rồi này, ra đây ông xã nhìn xem, không sao đâu." Lạc Đông hạ thấp giọng, dịu dàng trấn an, ngón tay từng chút vuốt ve vành tại mềm mại của người nọ, kiên nhẫn chờ Khúc Thủy ổn định lại cảm xúc.

Qua một lúc lâu, thân thể Khúc Thủy cũng dần dần thả lỏng, dựa đầu lên đùi Lạc Đông, côn ŧᏂịŧ khổng lồ áp trên má cậu, cậu hướng phía trên hôn hôn từng chút một, "Ông xã còn chưa bắn ra......" Dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, thoạt nhìn ngây thơ vô tội, hoàn toàn không ngờ lại nói ra một câu vô cùng dâʍ đãиɠ ái muội như vậy.

"Lão tử sớm muộn gì cũng chết trên người em!" Lạc Đông nghiến răng khởi động xe, đạp mạnh chân ga chạy vèo về nhà.

---------------------------

Thời điểm Lạc Đông trở lại phòng ngủ thì đèn đã tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, hắn tiến đến mép giường nhìn thấy Khúc Thủy quấn chăn kín mít thành một cục nằm trên giường, chỉ lộ ra vài sợi tóc. Lạc Đông có chút dở khóc dở cười, xem ra là đang xấu hổ đây mà.

Khúc Thủy nằm lì trong chăn nóng không chịu nổi, hơi thở phả trên mặt tạo thành hơi nước, bèn chỉ có thể len lén động đậy vai sau, lộ ra cái góc nhỏ để cho bản thân dễ thở, thuận tiện nghe tiếng động cởϊ qυầи áo của Lạc Đông, lỗ tai cậu nóng bừng, trong lòng âm thầm chờ mong cánh tay cường tráng chốc lát sẽ ôm trọn cậu từ phía sau, khóa chặt toàn thân cậu nơi khuỷu tay, nhịp tim đập mạnh, phần cổ mẫn cảm bao phủ hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả lên.

Lạc Đông cởi xuống qυầи ɭóŧ vướng víu, đã có mưu đồ từ trước vén chăn lên ở phía cuối giường, đầu chui vào trong chăn, hai tay gắt gao đè lại hai chân muốn chạy của Khúc Thủy, thẳng một đường hướng đến phân thân be bé xinh đẹp của cậu.

Khúc Thủy vừa về nhà liền chạy vào phòng tắt đèn cởi sạch quần áo, thân thể trần trụi nằm trong chăn chờ đợi Lạc Đông. Ban nãy lúc trên xe Lạc Đông vẫn còn chưa thoải mái, nên là cậu có chút tự trách, vì vậy cậu muốn làm trò để Lạc Đông vui vẻ. Khoảng thời gian đợi chờ làm người ta thật xấu hổ lẫn dày vò, lại nóng vội lo lắng đối phương vào quá nhanh, buồn phiền xen lẫn vài phần chờ mong. Dáng vẻ lúc này của cậu hệt như phi tần chốn hậu cung thời cổ đại, lặng lẽ chờ đợi thật lâu chỉ vì ước ao có một ngày được hoàng thượng lật thẻ bài của mình thị tẩm.

Lạc Đông vuốt đôi chân mịn màng của Khúc Thủy một đường di chuyển lên trên, phát hiện tiểu yêu tinh này ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không thèm mặc, rõ ràng là đang muốn câu dẫn hắn, tâm tư muốn bắt nạt người lại bắt đầu lung lay. Lạc Đông dùng sức xoa nắn cánh mông nộn thịt, đầu cúi sát vào dươиɠ ѵậŧ xinh đẹp đã cương cứng một nửa của Khúc Thủy, trong bóng tối dựa vào cảm giác mà dùng chóp mũi gẩy gẩy, Khúc Thủy bắt đầu nhỏ giọng rêи ɾỉ, ngay khi hắn biết Khúc Thủy muốn phòng bị liền nhanh tay tách ra hai đùi cậu, bàn tay hắn đè lại đùi trong của cậu, hung hăng gặm cắn âm mao liên tục kéo ra phía ngoài, Khúc Thủy chịu không nổi hét to mấy tiếng, chút xíu cảm giác đau đớn xen lẫn dao động.

"A! Ông xã, đừng mà, đau quá!" Âm mao ở hạ thể bị đối phương đột ngột dùng lực túm lấy, cậu hoàn toàn không còn sức lực, có muốn hùa theo hay là trốn tránh cũng không nổi, chỉ có thể dang rộng hai chân, ở trong chăn vươn tay sờ đến đầu Lạc Đông vuốt ve lấy lòng cầu xin tha thứ, chẳng qua là người kia hoàn toàn không thèm hiểu ý cậu, cậu càng thẹn thùng thì hắn mới càng thêm hưng phấn.

Đến tận lúc đám lông bị Lạc Đông liếʍ ướt toàn bộ, Khúc Thủy hồng con mắt cảm thấy xấu hổ không thôi, Lạc Đông mới buông tha nơi đó chuyển sang hút dòng nước vẫn luôn tràn ra từ miệng huyệt. Lạc Đông miệng to húp trọn hai mảnh âm môi kiều nộn, hít vào hương bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm hắn vô cùng hài lòng, hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác đê mê như được ngửi hương thơm của hoa hồng, bức da^ʍ quả thật khiến hắn thích vô cùng, đúng là mùi vị mà Khúc Thủy nên có. Lạc Đông kích động một tay xốc mạnh cái chăn làm Khúc Thủy không kịp trở tay, hai tay hắn banh rộng hoa huyệt, cọ mặt vào hai mảnh âm môi, âʍ ѵậŧ ướŧ áŧ nhiều thịt kề sát mặt hắn siêu cấp ấm nóng, nhục động mãnh liệt co rút kẹp lấy chóp mũi hắn, hai chân Khúc Thủy kiềm nén không được run lẩy bẩy, hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng chảy nước ào ào.

"Đĩ nhỏ thấy sướиɠ không hả? L*и nhiều nước như vậy là để cho ông xã lấy rửa mặt, thật là dâʍ đãиɠ! Đệt, ngửi mùi cũng da^ʍ chết mẹ!!" Lạc Đông vừa nói vừa chà mặt lên hạ thể Khúc Thủy, nước dính đầy mặt hắn, hắn còn cố ý cọ đám râu lún phún lên âm đế của Khúc Thủy, trêu chọc cậu ngứa ngáy khó nhịn, một đằng rên ư ử gọi bậy một nẻo giả vờ đẩy ra.

"Bà xã, mau bật đèn ngủ để ông xã chiêm ngưỡng thật kỹ tiểu bức da^ʍ của cưng nào!" Hứng thú của Lạc Đông tăng vọt, hắn vừa nói vừa xoa đến nghiện.

Khúc Thủy vươn mu bàn tay che lại đôi mắt, tay còn lại kéo nhẹ tóc Lạc Đông, môi cắn chặt chịu đựng hành vi dâʍ ɭσạи của nam nhân.

"Ư...... ư.......a......"

"Nhanh lên, ông xã muốn ăn bé bướm, nghe lời!" Lạc Đông vươn đầu lưỡi liếʍ âm đế béo múp, mập mờ nói.

Khúc Thủy nghe Lạc Đông nói lời thô tục xấu hổ đến nỗi cả người nóng hổi phiếm hồng, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng càng thêm run rẩy, cậu dựa vào cảm giác vươn tay tìm được công tắc đèn, "tạch" một tiếng, căn phòng tối đen như mực đã có ánh sáng. Đèn ngủ vàng nhạt chiếu sáng hai thân thể phóng túng trên giường. Nam nhân cường tráng đang vùi mặt vào giữa đùi nhỏ của người sở hữu một đôi chân trắng nõn thon dài, khiến cho thanh niên nhỏ nhắn đang nằm ngửa khẽ nhếch cánh môi rêи ɾỉ không ngừng, một cánh tay của cậu duỗi ra đặt lêи đỉиɦ đầu của đối phương, lúc thì xoa nắn lúc thì như muốn đẩy ra.

Có ánh sáng, Lạc Đông càng thêm suồng sã dâʍ ɭσạи thân thể thuộc về người của hắn, Lạc Đông nở nụ cười, bắt chước động tác ngày thường hôn môi Khúc Thủy mà hôn 'chụt' hai cái lên miệng l*и tràn đầy cưng chiều, sau đó há miệng mυ'ŧ lấy một bên âm môi phì nộn mà gặm cắn say sưa, hoàn toàn không thèm để ý đến da^ʍ huyệt đã ục ục chảy nước.

"A! Ông xã, hút sướиɠ quá........ Ô a! Mạnh nữa!!!" Khúc Thủy xoay lắc cái eo hẩy về phía trước, nhắm nghiền hai mắt rêи ɾỉ.

Lạc Đông trái phải tất bật, hai bên mép thịt bị hắn cắn đến sưng đỏ ánh nước càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp ướŧ áŧ lẩn trong "khu rừng rậm". Chơi chán chê, hắn bèn đẩy ra nơi đó, âm đế bị giấu kín dần dần phơi bày trước mắt. Chỗ đó nhìn vô cùng đáng yêu, quả cầu thịt như có sinh mệnh, nương theo động tác xoa nắn sẽ ngày càng trở nên béo múp. Hắn ngậm lấy thịt quả, lưỡi dày càn quét liếʍ láp khắp nơi, kɧıêυ ҡɧí©ɧ chơi đùa, cả người Khúc Thủy như có điện giật, không ngừng rung động theo tần suất công kích lúc nặng lúc nhẹ.

"Ha a...... Sướиɠ quá! Ô, còn chưa đủ, ông xã dùng sức đi a...... Ông xã!" Khúc Thủy kéo dài âm cuối năn nỉ ỉ ôi.

"Dùng sức để làm gì hả đĩ nhỏ?" Lạc Đông nghe thấy lời cầu xin nhưng lại cố tình thả chậm tốc độ, chỉ liếʍ nhẹ qua chỗ đó một chút, Khúc Thủy khổ sở không nói nên lời, cẳng chân trực tiếp gác lên vai Lạc Đông đưa đẩy làm nũng.

"Ông xã dùng sức cắn, cắn mạnh hộŧ ɭε của em a!" Khúc Thủy cuối cùng vẫn là không chiến thắng được du͙© vọиɠ, ngày càng trầm luân trong bể nɧu͙© ɖu͙©.

Lạc Đông mυ'ŧ chặt khối thịt kia, bắt đầu từ gặm nhấm đến thô bạo liếʍ láp, động tác luân phiên, mãi cho đến khi Khúc Thủy co giật ngày một kịch liệt, không lâu sau l*и nhỏ run rẩy một trận triều phun, bắn nước xối xả lên mặt Lạc Đông, tuôn ào ào xuống ga giường.

"Bà xã thật sự phun nước! Để ông xã rửa mặt còn làm mặt nạ, ngoan quá, anh phải khen thưởng cưng xứng đáng!" Lạc Đông nói xong lại vùi mặt vào giữa háng Khúc Thủy, vươn lưỡi bự tốc chiến tốc thắng xông vào miệng giếng.

"A! A...... Đầu lưỡi, đầu lưỡi đi vào rồi, giỏi quá, ông xã của em thật là giỏi, đâm tới rồi." Khúc Thủy dâʍ đãиɠ vặn vẹo cái mông như múa bút, làm cho đầu lưỡi liếʍ đến tận từng chỗ một bên trong hoa huyệt.

"Nước da^ʍ của bà xã mẹ nó thật ngọt, không hổ là con đĩ trời sinh thèm cᏂị©Ꮒ!" Lạc Đông liên tục húp mấy ngụm dâʍ ŧᏂủy̠, nuốt hết tất cả, đầu lưỡi dò xét vơ vét không bỏ sót bất cứ chỗ nào, hoàn toàn muốn hút khô bé bướm, đến vách thịt còn không khép lại được.

"A! Ông xã mau đυ. l*и da^ʍ! Em chịu không nổi ngứa quá!" Khúc Thủy kẹp hai chân ép mặt Lạc Đông dí sát vào nơi riêng tư của chính mình.

"Đĩ nhỏ! Cưng là muốn nghẹn chết ông đây! Đều tại cái bức da^ʍ như đĩ này này, tự mình quỳ bò, chổng mông cầu xin anh ȶᏂασ cưng!" Lạc Đông phun một ngụm nước miếng ngay hoa huyệt, nơi đó ngay lập tức nuốt vào bên trong như được hấp thụ thuốc bổ.

Lạc Đông buông cẳng chân Khúc Thủy gác trên vai mình xuống, bàn tay vỗ nhẹ thịt đùi trong, cậu hiểu ý xoay người đưa lưng về phía Lạc Đông, áp người nằm quỳ sấp xuống, hạ thấp thắt lưng chổng mông về phía Lạc Đông.

Lạc Đông vạch ra cánh mông rắn chắc nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα chưa từng được mình chạm qua đang kịch liệt co rút, trông đáng yêu vô cùng. Bông hoa nhỏ nở rộ giữa mông, hắn chưa từng thử đi vào cái lỗ nào nhỏ hẹp đến như vậy, nhưng nghĩ chắc cũng sẽ cực kỳ sướиɠ, vì thế hắn thay đổi kế hoạch, xuống giường đi lấy thuốc bôi trơn vẫn luôn chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đổ một đống lên lỗ huyệt, bắt đầu đút từng ngón tay một, từ từ nới rộng.

"A! Ông xã! Chỗ đó..... không cần! Bẩn, bẩn lắm!" Khúc Thủy không nghĩ tới Lạc Đông thế mà lại có chủ ý với lỗ nhỏ đằng sau, cậu cứ tưởng rằng Lạc Đông chỉ yêu thích nữ huyệt phía trước, cả đời cũng không chạm vào nơi này.

"Không bẩn, mọi thứ của bà xã anh đều thích! Hôm nay anh muốn chơi c̠úc̠ Ꮒσα! Thả lỏng, chỗ này của cưng chặt quá nha!" Lạc Đông cắm hai ngón tay vào, cảm nhận được lực hút nơi hậu huyệt vượt xa hơn rất nhiều so với hoa huyệt, lối vào nhỏ hẹp sâu hun hút khiến hắn càng vội vã muốn nhanh một chút tham gia vào trò chơi thám hiểm tìm kiếm kho báu, báu vật này chỉ mình hắn có thể truy tìm, cho nên hắn chỉ muốn đi đường tắt.

"A!!! Ông xã, vào đi, trực tiếp đâm vào.... em.... chịu không nổi nữa.... Aaa!" Hai cái huyệt trước sau thi đua nhau kịch liệt co rút, cậu không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, thật muốn bị nam nhân hung hăng xỏ xuyên chiếm hữu.

Lạc Đông cầm lấy gậy thịt đã sớm cương cứng, nhắm ngay lỗ hậu Khúc Thủy thọc vào một phát.

"A! Đau!" Khúc Thủy chưa kịp thích ứng siết chặt cái mông, hít sâu một hơi.

"Hừ ha, bà xã thả lỏng, cái miệng nhỏ của cưng nếm được của ngon liền cắn không buông, chặt quá, canh theo nhịp thở của ông xã, thả lỏng." Lạc Đông đỡ eo Khúc Thủy dần dần thả lỏng chậm rãi thọc vào rút ra.

"Ô...... ưʍ.... ông xã." Khúc Thủy nắm lấy khăn trải giường nhẹ giọng gọi.

"Bà xã khít quá, lỗ nhỏ muốn kẹp gãy anh mất!" Lạc Đông dần dần gia tăng tần suất ra vào nhanh hơn.

"Ca...... nhanh lên..... em muốn anh!" Khúc Thủy chủ động tách ra hai chân, mông tự giác đong đưa.

"Đây chính là em nói, đừng có mà hối hận!" Vừa dứt lời, Lạc Đông liền đè thấp thắt lưng đối phương xuống, điều chỉnh lại góc độ bắt đầu một trận cuồng cắm, âm thanh bạch bạch bạch vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng càng thêm rõ ràng, cho người ta một loại ảo giác trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ đang điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.

Hết chương 18.

Thấy chỗ nào sai thì nói tui nhé, beta không nổi :