Phế Tẩm Vọng Thực (Mất Ăn Mất Ngủ)

Chương 17

Chương 17: Làm bậy trong xe (hạ)

"A........ Đúng rồi, liếʍ chỗ đó thêm chút nữa!" Côn ŧᏂịŧ đỏ tím cương cứng vừa tiến vào trong khoang miệng ướŧ áŧ nóng hổi đã bắt đầu co giật chảy ra một cỗ dịch thể. Lạc Đông dựa vào cửa xe, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại đè phần cổ Khúc Thủy, vuốt ve lên xuống. Cơ ngực cường tráng hô hấp phập phồng kịch liệt, truyền ra thanh âm từ tính rung rung trong l*иg ngực, trầm khàn thúc giục người đang ở ngay dưới hạ thân nghe theo.

Lạc Đông cúi đầu, từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy đối phương áo quần xộc xệch, lộ cặp mông phì cao vểnh cúi thấp đầu, xem côn ŧᏂịŧ như bảo bối mà nâng niu trên tay, từ tốn tiếp cận, áo thun trắng bị vén lên tới eo, từ rãnh mông dọc lên sống lưng không một mảnh vải che đậy, lõα ɭồ ra bên ngoài, hai đồi núi mềm mại đến thắt lưng trũng xuống phác họa thành một đường cong duyên dáng tựa bức tranh phong cảnh thiên nhiên đầy hữu tình, nhưng chỉ duy nhất một người mới có thể ngắm.

Khúc Thủy dán chóp mũi lên côn ŧᏂịŧ Lạc Đông nhẹ nhàng đưa đẩy lên xuống, đầu tiên thật cẩn thận ngửi ngửi đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự, dáng vẻ vô cùng thành kính, thử cọ cọ thăm dò, giống như sợ mình quấy rầy đến mãnh thú đang say giấc.

"A Ha......" Lạc Đông vội hít sâu một hơi, thoáng dùng sức ghì chặt cổ Khúc Thủy.

Khúc Thủy há miệng, chậm rãi thè cái lưỡi hồng nộn chạm đến đầu nấm bự, ngay sau đó nhẹ uốn cong lên, đầu lưỡi linh hoạt quét qua quét lại lỗ tiểu. Đột nhiên bị tấn công, Lạc Đông không kịp chuẩn bị, cả người giật nảy, khóe miệng Khúc Thủy cong lên một chút, sau đó thừa thắng xông lên liếʍ hết toàn bộ, ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng.

"FUCK!!! Sướиɠ chết đĩ mẹ, da^ʍ lưỡi liếʍ mạnh lên!" Lạc Đông nhịn không được cảm thán Khúc Thủy không thầy dạy cũng hiểu.

Nghe được tiếng thở dốc sung sướиɠ của Lạc Đông, Khúc Thủy bắt đầu gia tăng tần suất, lá gan ngày càng lớn, chỉ cần có thể thành công lấy lòng nam nhân, cậu có thể quên mất bản thân, học hỏi tất cả các kỹ năng giường chiếu, bằng lòng thừa nhận mọi mức độ điều giáo, vui vẻ cam chịu.

Khúc Thủy duỗi lưỡi dài đến cực hạn, ra sức liếʍ hút càn quét qυყ đầυ, đảo xung quanh bề mặt dươиɠ ѵậŧ lại chuyển qua liếʍ láp đến mã mắt.

"Ngạch...... Bà xã, nuốt vào! Dùng cái miệng nhỏ bình thường em ăn cơm mà nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã."

"Ngô......" Khúc Thủy nghe lời há to miệng bao bọc lấy qυყ đầυ thô to, còn sợ hàm răng đυ.ng vào côn ŧᏂịŧ nhạy cảm cho nên cực kì cẩn thận.

"Ha..... Cái miệng nhỏ thật mẹ nó nóng chết! Bé dâʍ đãиɠ hút mạnh lên nữa cho anh!" Lạc Đông nói xong vươn tay luồn vào mái tóc đen nhánh của cậu vân vê.

"Ngô...... Hừ a......" Khúc Thủy cố hết sức ngậm lấy toàn bộ qυყ đầυ, đầu lưỡi có quy luật liếʍ láp vòng quanh côn ŧᏂịŧ, l*и nhỏ không tự giác co rút chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠, bởi vì không thể dùng miệng để thở, cánh mũi nho nhỏ hếch lên co rút dồn dập.

"A...... Ăn ngon không? Hửm?"

"Ngô ưʍ...... Ha ưmm......" Khúc Thủy không dám lười biếng, dốc sức tập trung liếʍ láp, do côn ŧᏂịŧ quá bự nên đã chiếm hết toàn bộ khoang miệng làm cậu không thể nói được, chỉ có thể không ngừng phát ra giọng mũi hừ nhẹ.

"Nói chuyện! Nhìn anh!" Lạc Đông nắm chặt tóc Khúc Thủy để cậu phải ngẩng đầu đối diện với mình. Đôi con ngươi dạt dào xuân sắc, sóng mắt lưu chuyển, chan chứa vô tận nhu tình mật ý nhìn hắn.

Thanh âm này đối với Khúc Thủy mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tựa như tiếng gọi của ma quỷ đến từ địa ngục cám dỗ cậu sa đọa, bởi vì là Lạc Đông, cậu cam tâm tình nguyện buông bỏ thẹn thùng, quên đi bản thân mà bán đứng linh hồn.

"Cưng đang làm cái gì? Hửm?" Lạc Đông chậm rãi sáp lại gần Khúc Thủy, chăm chú nhìn vào mắt cậu, trán đυ.ng trán, thấp giọng dò hỏi.

"Em đang giúp ông xã ngậm...."

"Anh thích bà xã dâʍ đãиɠ." Lạc Đông mang theo ý cười nhẹ giọng mê hoặc, đồng thời hít một hơi thật sâu, chóp mũi cụng cụng cái mũi bé xinh của Khúc Thủy.

"Bà xã đang.... đang ăn dươиɠ ѵậŧ." Vừa nói ra một câu khó có thể mở miệng, cả người Khúc Thủy nổi một tầng đỏ, không dám lại nhìn thẳng vào Lạc Đông, cũng không dám xoay mặt về phía sau xe. Ở đó vẫn còn một tiểu thiên sứ đang nghỉ ngơi, người dâʍ đãиɠ như cậu không dám quấy rầy đến thiên sứ ngủ say.

Lạc Đông biết tỏng nhưng vẫn như cũ không chịu buông tha cậu, ép hỏi cho bằng được.

"Dươиɠ ѵậŧ? Ăn ngon không? Thầy giáo nào cũng đều thích ăn dươиɠ ѵậŧ giống cưng như vậy đúng không?" Nhục nhã chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tuyệt vời nhất, hắn thấy cả người Khúc Thủy run rẩy từng đợt, vành tai hồng thấu, vì xấu hổ mà trong mắt lấp lánh ánh nước, hết thảy đều khiến hắn hưng phấn nhộn nhạo.

"Ăn ngon....... Chỉ dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ của ông xã ăn ngon." Khúc Thủy nghẹn ngào đứt quãng nói thành tiếng.

"Cưng là thầy giáo không phải sao? Lại thích ăn côn ŧᏂịŧ đàn ông, đám học sinh của cưng có biết không? Hửm?" Lạc Đông vừa nói vừa mυ'ŧ mạnh cái môi nhỏ, say sưa gặm cắn.

"Ô...... Em...... Em, không biết~ ông xã đừng hỏi nữa......." Khúc Thủy mau bị mấy lời nhục nhã tra tấn sắp điên rồi, nhưng điều làm cậu mâu thuẫn nhất chính là sợi dây thần kinh khi nghe được những lời này liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhảy nhót loạn xạ, cùng lúc thân thể cậu như được khai mở, từng tế bào toàn thân đột nhiên sung sướиɠ tột độ, lỗ chân lông giãn nở, xúc cảm như bị điện giật, làm cho bên dưới không ngừng chảy tràn trề dâʍ ŧᏂủy̠, tưới ướt đẫm chùm cỏ rậm rạp.

"Nói ông xã nghe dươиɠ ѵậŧ dùng để làm gì?" Lạc Đông dịu dàng hôn liếʍ đôi mắt ngập nước của Khúc Thủy, vành tai tóc mai chạm vào nhau, không lâu sau bàn tay hắn lặng lẽ luồn xuống gần nơi hoa huyệt nhẹ túm chặt đám âm mao, kéo chúng về phía trước.

"A! Đừng! Ông xã chỗ đó.... không được......." Mặt cậu đỏ ửng như quả đào chín rục, bị người yêu dâʍ ɭσạи nơi riêng tư đáng thẹn như vậy quả thực làm cậu ngượng đến không chỗ dung thân.

"Ngoan, cưng làm gì ông xã cũng thích, chúng ta đang cùng nhau làm chuyện sung sướиɠ nhất trên đời. Em nói ông xã nghe dươиɠ ѵậŧ dùng để làm gì? Hửm?" Lạc Đông nhéo đám cỏ dại giữa háng Khúc Thủy vặn vẹo đủ kiểu, môi dán bên tai cậu phả hơi nóng nhỏ giọng thủ thỉ.

"A! A! Đi tiểu, làʍ t̠ìиɦ......" Khúc Thủy bị túm đau kêu ra tiếng, không ngừng kẹp chặt hai chân chống cự cái tay đang quấy rối.

"Bà xã thế mà lại thích ăn thứ dơ bẩn như vậy, cưng không sợ nó tiểu vào miệng cưng sao?" Đương lúc nói chuyện, tay Lạc Động dừng lại động tác, sau đó hắn tiếp tục duỗi hai ngón tay không chút do dự đâm mạnh vào trong miệng huyệt, cắm thẳng một đường vào sâu bên trong.

"Ha a! A! Nhẹ chút~ ông xã, ngón tay ông xã vào trong.... A a a..... của ông xã không bẩn, ông xã tiểu vào miệng em cũng được......" Khúc Thủy nhắm mắt, vừa rêи ɾỉ vừa trả lời.

"Chụt~ bé ngoan! Ăn đi, cho ông xã nhìn xem em thích nó tới mức nào!" Lạc Đông hôn hôn khuôn mặt Khúc Thủy, bàn tay nhàn rỗi di chuyển tới vành tai mềm mại xoa nhẹ, cổ vũ Khúc Thủy dùng thêm sức.

Khúc Thủy hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ, nét mặt sủng nịch của Lạc Đông chính là nguồn động lực của cậu. Ngón tay Lạc Đông quét quanh vách thịt bên trong nộn huyệt, mạnh mẽ đâm vào rút ra, quấy loạn cái mông Khúc Thủy phải xoay lắc theo. Bên này Khúc Thủy còn đang bận nâng lên "cây cột" thô dài đang cương dựng đứng của Lạc Đông, khẽ vươn đầu lưỡi liếʍ láp phần giữa theo đường gân xanh liếʍ dọc xuống, 'sụp soạt' nhấm nháp thẳng một đường tới phần gốc. Nơi đó treo lủng lẳng hai hòn bi lớn, hai túi bóng nặng trĩu trũng xuống như thể đang cất giấu một bí mật to lớn.

Mũi cậu chống đỡ chùm rễ xum xuê, nghiêng đầu sang một bên bắt đầu hút liếʍ một viên tinh hoàn, viên còn lại thì dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, tay nhỏ vốn dĩ đang cầm côn ŧᏂịŧ đột nhiên lại đi cầm nắm thứ khác, côn ŧᏂịŧ giống như giận dỗi mà rơi bịch xuống, lực còn không nhỏ, nguyên căn đáp xuống ngay mắt và cánh mũi, triền miên cọ xát nửa khuôn mặt Khúc Thủy.

"Ha a...... Sướиɠ! Ngậm thêm bên kia nữa. Cái miệng nhỏ của cưng làm sao lại nóng như thế này!"

"Ưmmm....... Ưmm...... A ách......" Hơi thở Khúc Thủy dồn dập, nước miếng trào ra không kịp nuốt, đầu lưỡi liếʍ láp vòng quay dươиɠ ѵậŧ lặp lại hết lần này đến lần khác, đôi lúc còn phát ra âm thanh mυ'ŧ mát tấm tắc.

Nhiệt độ trong xe dường như bởi sự cuồng nhiệt của cả hai mà ngày càng tăng cao, ánh đèn đường chiếu rọi một bên sườn mặt nghiêm nghị của Lạc Đông, ánh sáng mập mờ soi được phần trán cao rộng, nếu nhìn kỹ sẽ nhìn thấy được một tầng mồ hôi mỏng, biểu cảm sảng khoái nhưng vẫn còn chưa đủ.

"Shhh~ a......." Khúc Thủy nhanh chóng chuyển dời môi lưỡi, mặt lưỡi điên cuồng càn quét lên trên, liếʍ từng đường gân xanh bạo trướng nổi đầy bề mặt côn ŧᏂịŧ, trượt đến đâu đều cố ý lướt qua lỗ chuông nơi qυყ đầυ, dần dần côn ŧᏂịŧ càng biến lớn, tầm mắt Khúc Thủy lúc này chỉ còn lại mỗi cây thịt hùng vĩ của giống đực.

"Ô.... Ô....." Khuôn mặt trắng nõn của Khúc Thủy tương phản cực lớn với cây gậy thịt mà cậu đang say sưa liếʍ láp, thành thử ra lại trông dâʍ ɭσạи đến cực điểm.

"Shh.... ha..... Lại ngậm sâu thêm chút nữa." Lạc Đông tăng tốc độ đâm thọc, bướm da^ʍ theo tiết tấu ngón tay ra vào mà vẩy ra dâʍ ɖị©ɧ tích thành từng vũng, còn văng đến bàn tay và cánh tay Lạc Đông, trên ghế da khắp nơi đều là nước, mùi vị dâʍ đãиɠ lan tỏa trong không khí vô cùng rõ ràng.

"A! A a a! Ha a!" Tiếng rêи ɾỉ bên tai không dứt, thắt lưng Khúc Thủy không ngừng lắc lư qua lại, cùng lúc nắm chặt côn ŧᏂịŧ khổng lồ dính đầy nước bọt trong tay, lập tức ngậm vào trong miệng. Khúc Thủy cố gắng đè lưỡi thật thấp, dành ra không gian lớn nhất có thể để nhường chỗ cho côn ŧᏂịŧ của Lạc Đông.

"Ưmm...... Ưʍ......" Qυყ đầυ chọc thẳng chạm tới phần thịt non mềm mại nhất trong cổ họng Khúc Thủy, nơi đó chưa kịp thích ứng lực đâm chọc mạnh như vậy liền co rút lại, tỏ vẻ bài xích, bị ngoại vật xâm nhập khiến Khúc Thủy vô thức nôn khan thành tiếng, Lạc Đông ôn nhu xoa tóc Khúc Thủy động viên cậu đừng lo lắng quá mức.

"Tiểu Thủy, từ từ thôi, đã giỏi lắm rồi."

"Ưmm ân...... Ân... Hừ... ưmm..... " Khúc Thủy đương nhiên không muốn làm Lạc Đông thất vọng, càng thêm nỗ lực thả lỏng yết hầu, bắt đầu tăng cường co bóp từng chút một, cậu làm nũng lắc lắc cái mông tròn kêu Lạc Đông cứ tiếp tục đút vào, còn cố ý rêи ɾỉ mấy tiếng, Lạc Đông nghe thấy trong lòng ngứa ngáy muốn chết.

"Thật thoải mái, cục cưng khẩu giao giỏi quá." Lạc Đông yêu thích không buông, tay xoa nắn cặp mông thịt, niết một đường tới thắt lưng.

"Ô...... Ưmm ô...... Ưmm ưmm...... "Chịu đựng tần suất thọc vào rút ra thần tốc làm cổ họng của Khúc Thủy chưa kịp khép lại đã bị nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào lần nữa, hàm dưới đau nhức tiết ra một đống nước bọt chảy đầm đìa xuống côn ŧᏂịŧ.

"Sau này ông xã phải huấn luyện thêm cho cưng mới được, bà xã của anh quả là có thiên phú, thật không muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra, vậy mỗi ngày anh cho cưng ngậm được không?" Lạc Đông trêu ghẹo Khúc Thủy, được nước lấn tới giơ tay đánh bạch bạch lên hai cánh mông thịt, lập tức trên cái mông trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ vô cùng rõ ràng.

"Đau quá....... Hừ........ Ô ô........" Khúc Thủy hơi mệt một chút, lần đầu tiên khẩu giao cậu chưa tiếp nhận được cây gậy size khủng của Lạc Đông, bắt đầu ê a xin tha.

"Ông xã vẫn chưa dùng sức đâu, thôi được, nể tình Tiểu Thủy mới lần đầu ăn côn ŧᏂịŧ, ông xã xót em, vậy em giúp ông xã xoa xoa qυყ đầυ đi." Lạc Đông rút ra côn ŧᏂịŧ, mặt ngoài dính đầy nước bọt còn giật nhẹ, hắn bôi toàn bộ chất lỏng xung quanh khóe mắt Khúc Thủy, chuyển động lên xuống, đám lông ©ôи ŧɧịt̠ suồng sã chọc vào lỗ mũi chặn đường hô hấp của cậu.

"Ông xã muốn để lại đồ tốt cho Tiểu Thủy, em thích không?" Lạc Đông thả chậm tốc độ, cọ nhẹ côn ŧᏂịŧ lên khuôn mặt ửng hồng kiều diễm, dáng vẻ lúc này của người yêu hắn như một thiếu niên chưa từng trải sự đời.

"Ha, hừ ừm...... Thích, thích ông xã...... " Khúc Thủy nhắm mắt thừa nhận Lạc Đông dâʍ ɭσạи, cảm nhận nguyên cây thịt bự chà xát trên mặt mình, hai hòn bi nặng trĩu lăn qua lăn lại, đám lông mao châm chích, hít vào mùi đàn ông nồng đậm, cả thân thể cậu từ trong ra ngoài đều là mùi vị của Lạc Đông.

"Ông xã cũng thích Tiểu Thủy, ăn đi." Lạc Đông tùy tay buông lỏng côn ŧᏂịŧ đã trướng bạo đến cực hạn, với tay lấy áo khoác của mình đắp lên đầu Khúc Thủy, để cậu cảm thụ được không gian chỉ có duy nhất chính mình cùng với côn ŧᏂịŧ.

"Ô....." Trước mắt Khúc Thủy là một màu đen kịt, ngay cả hô hấp cũng bị hạn chế dưới lớp quần áo, hạ thân không một mảnh vải bại lộ trong không khí, thính giác và xúc giác cùng lúc càng trở nên mẫn cảm.

Lạc Đông đột nhiên kéo quần cậu lên, che lại cặp mông đầy đặn gợi cảm, nhưng lại cố ý bỏ qua qυầи ɭóŧ, lúc này mặc so với không mặc quần ngoài càng khiến Khúc Thủy xấu hổ hơn, qυầи ɭóŧ bị kẹt tại khe mông dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, cảm giác vô cùng khó chịu, thật muốn duỗi tay chỉnh lại lần nữa.

"Bíp bíp! Bíp bíp bíp." Tiếng còi xe inh ỏi không ngừng vang lên làm Khúc Thủy sợ tới mức cả người run rẩy, đột nhiên không kịp đề phòng theo phản xạ kẹp chặt hai chân, tưởng lập tức ngẩng đầu ngồi thẳng lên.

Trong bóng tối, khóe miệng Lạc Đông khẽ nhếch, một tay đè đầu cậu xuống, bất ngờ dẫm chân ga.

"Ô...... " Khúc Thủy nghe thấy tiếng động cơ liền vô cùng khẩn trương, há miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ vừa định nhả ra, đang ở trong một không gian tối đen thì lại nghe được giọng nói mà lúc này cậu không muốn nghe nhất vang lên.

"Ưʍ.... Ba, tới nhà chưa?" Lạc Tử Thừa bị tiếng còi xe đánh thức, khó khăn mở mắt, mơ màng hỏi.

"Tiểu Thủy lão sư, thầy đang làm gì đó?" Lạc Tử Thừa từ đằng sau nhìn thấy Lạc Đông như không có chuyện gì xảy ra mà chăm chú lái xe, còn Khúc Thủy thì nằm một tư thế vô cùng kì quái, thân người nghiêng sang một bên mông dẩu ra chắn ngang ghế xe, mặt chôn ở hạ thân ba hắn, trên đầu còn phủ thêm một lớp áo khoác đen to rộng của Lạc Đông, cả người kiềm chế không được kịch liệt run rẩy.

Hết chương 17.

Cùy =)))) tận hai chương mà mới làm màn dạo đầu =))))))

Như đã hứa 2 chương 1 lần