Phế Tẩm Vọng Thực (Mất Ăn Mất Ngủ)

Chương 19

Chương 19: Về nhà giải quyết [Hạ] (full thịt, đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làʍ t̠ìиɦ trước cửa phòng con trai)

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn như máy đóng cọc điên cuồng thọc vào rút ra từ bên trong nhục huyệt, đánh tới tấp vào cặp mông mẩy sưng đỏ tạo thành từng đợt sóng lay động, tiếng thân thể va chạm nhau vang bên tai không dứt vọng lại trong không gian khép kín. Du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của người đàn ông bị thân thể xinh đẹp dưới thân khơi mào cứ thế bộc phát không kiểm soát, ham muốn mãnh liệt cùng bản năng xâm chiếm khiến hắn chỉ biết dốc sức tập trung vào địa phương màu mỡ phì nhiêu chưa từng được ai khai hoang này, mồ hôi tuôn như mưa ra sức cày cấy.

"A! A a a! Nhanh quá! Ông xã thật mạnh a!" Khúc Thủy sụp eo, quỳ chổng mông trên giường kêu to, hai cái bánh bao bị va chạm trước sau lắc lư không ngừng, cánh tay đã không chống đỡ nổi thân thể cậu, Khúc Thủy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vô lực nằm nhoài trên giường, gương mặt vùi vào trong chăn cọ nhẹ.

"Ha, sướиɠ quá, c̠úc̠ Ꮒσα bà xã còn đυ. đã hơn cái bướm ngập nước, vừa nóng vừa chặt, ©ôи ŧɧịt̠ của ông xã đều bị cưng kẹp bắn, mẹ nó da^ʍ đéo chịu được!" Lạc Đông càng đυ. càng hăng, tăng tốc thọc vào rút ra không chừa cho Khúc Thủy một con đường sống, hai bàn tay to khỏe bóp chặt vòng eo mảnh khảnh đυ. cậu gần chạm đến đầu giường, còn không chịu bỏ qua dùng sức banh rộng cánh mông để đâm vào sâu hơn.

"A a a a! Ha a! Quá lớn! Em.... em không được...." Khúc Thủy bị đυ. đến không khép nổi chân, hạ thân co giật liên hồi.

Côn ŧᏂịŧ càng đυ. càng sâu, thắt lưng Khúc Thủy mỏi nhừ không còn trụ vững trượt ngã xuống, hoa huyệt bị vắng vẻ cũng không chịu cô đơn ứa đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy dọc theo đùi xuống phía dưới, mãi cho đến khi làm ướt đẫm khăn trải giường.

"Đĩ da^ʍ, mẹ nó lại bắt đầu chảy nước rồi, ga giường mỗi ngày đều bị cưng làm ướt, khắp giường đều là hương vị dâʍ đãиɠ của cưng, cmn làm sao lại da^ʍ như vậy hả?" Lạc Đông dừng lại động tác, tay duỗi đến bức da^ʍ của người đẹp cắm vào ba ngón tay mạnh mẽ xâm nhập moi móc, dâʍ ŧᏂủy̠ bị khuấy vang lên tiếng nước tấm tắc, nước chảy giàn giụa, còn nghe được cả nhịp điệu.

"A! A a a! Không cần! Ha a...... Bướm da^ʍ chịu không nổi......a! Ông xã, ngón tay ông xã đυ. em, a! A a a!" Hoa huyệt Khúc Thủy bị Lạc Đông đυ. quen thói tự giác đóng mở dồn dập, cố hết sức bắt lấy ngón tay đang xoay tròn, dụ dỗ nam nhân hung hăng xâm phạm.

"Bà xã thật da^ʍ nha, hai cái miệng đều phải có người cᏂị©Ꮒ, không có dươиɠ ѵậŧ thì không sống nổi phải không? Cưng có biết cưng trời sinh dâʍ đãиɠ giống hệt đĩ điếm! Lần sau ông xã sẽ chuẩn bị cho cưng cái quần thủng đáy, khi nào ©ôи ŧɧịt̠ bự thèm ăn thì liền tiện thể cắm vào luôn, cưng muốn đi tiểu cũng trực tiếp dùng cái miệng nhỏ tè ra quần chịu không? Hửm? Đĩ nhỏ." Lạc Đông rút ngón tay ra, thè lưỡi liếʍ sạch sẽ dâʍ ŧᏂủy̠, hai tay tóm lấy cánh tay Khúc Thủy dùng hết sức đâm vào.

"A a a! Ha a a! Thích được ông xã ȶᏂασ, ô, em là đĩ nhỏ của ông xã, ông xã muốn làm em ở đâu cũng được, bà xã là để ông xã tùy tiện ȶᏂασ. Ông xã đυ. mạnh nữa đi, a!" Cả người Khúc Thủy không còn sức bị ép nâng lên, cánh tay bị khóa chặt đằng sau, đầu gối đã sớm quỳ không nổi ngày càng banh rộng, thân thể bị Lạc Đông khống chế kéo lại mới có thể trụ vững, hạ thân bị thúc dồn dập, trong đầu Khúc Thủy chỉ còn lại suy nghĩ bị chơi nát, hậu huyệt tiết ra một lượng lớn tràng dịch trộn lẫn chất bôi trơn, theo động tác thọc vào rút ra làm cho chỗ giao hợp của cả hai đều là chất lỏng dính nhớp, vừa nhầy nhụa vừa sắc tình.

"Được, đây là do em nói, làm đĩ nhỏ phải biết tự giác, hai chúng ta hôm nay phải chơi thật đã." Lạc Đông vừa dứt lời, một bàn tay vươn ra phía trước người Khúc Thủy chộp lấy bức huyệt của cậu, cánh tay còn còn lại ôm eo Khúc Thủy, côn ŧᏂịŧ dùng sức đỉnh về phía trước, thừa thế xông lên chiếm lấy Khúc Thủy.

"Ha a! Ông xã, muốn đi đâu?" Khúc Thủy bị cưỡng ép ôm lên, theo từng đợt thúc vào của Lạc Đông mà bị đỉnh bước từng bước về phía trước, đi đến cuối giường Lạc Đông ra hiệu cậu ngồi xuống, cậu còn sợ dươиɠ ѵậŧ của Lạc Đông tuột ra bên ngoài, bèn vươn tay bắt lấy cự vật thô to để nó luôn gắn chặt vào mình.

"Bà xã, mở cửa!" Hai người xuống giường, Lạc Đông động đậy hạ thân, kề sát bên tai Khúc Thủy nói.

Khúc Thủy có dự cảm không tốt, nên không có lập tức làm theo, quay đầu lại đáng thương nhìn Lạc Đông, hai tay đặt ở trên cánh tay Lạc Đông vân vê cọ xát, chủ động chu môi chạm lên môi Lạc Đông.

"Làm nũng cũng vô dụng, ông xã muốn đi ra ngoài chơi cưng, có cho hay không?" Lạc Đông chiếm được tiện nghi còn ra vẻ há miệng vươn đầu lười chờ Khúc Thủy ngậm lấy.

"Ô...... Cho mà." Bên tai Khúc Thủy hồng thấu hầu hạ đầu lưỡi của Lạc Đông, quấn lấy đầu lưỡi dày mυ'ŧ trọn vào trong miệng. Lạc Đông duỗi tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, ngón tay xẹt nhẹ qua qυყ đầυ, kĩ năng chuyên nghiệp đến nỗi khiến Khúc Thủy rất nhanh liền sa đoạ.

"Nhanh mở cửa, ông xã thương thương em." Lạc Đông mưu đồ tuốt lấy gậy thịt nhỏ của Khúc Thủ, bên dưới đã tìm thấy điểm G của cậu hung hăng thúc từng chút.

"A! Chỗ đó...... Ông xã, đừng cắm a, thật kỳ quái." Khúc Thủy bị Lạc Đông trước sau tấn công, gậy thịt bé đằng trước nhỏ bị sục nhanh đến chóng mặt, cúc huyệt đằng sau chịu từng cú thúc dồn dập của côn ŧᏂịŧ bự, chỉ cần bị qυყ đầυ chọc vào một chút, cậu sẽ mẫn cảm đến cùng cực, cả người mất hết sức lực, cảm giác vừa xoát vừa đầy nhưng mơ hồ ẩn giấu đầy sự chờ mong.

"Không mở cửa thì không thao, bà xã không giữ lời hứa." Lạc Đông dừng lại động tác, tựa cằm lên hõm vai của Khúc Thủy giả vờ tổn thương.

"Em, em mở cửa......." Khúc Thủy một mặt thật sự sợ Lạc Đông mất hứng, mặt khác cậu biết thân thể của mình cực độ khát khao muốn được yêu thương, cúc huyệt đang kêu gào nam nhân tại sao lại ngừng cᏂị©Ꮒ.

Cửa lập tức được mở ra, âm thanh chốt cửa mở bất ngờ xé tan màn đêm yên tĩnh, tiếng động lớn còn hơn Khúc Thủy tưởng tượng, nếu người nào mà ngủ nông sẽ lập tức bị đánh thức, Khúc Thủy sợ hãi nghĩ.

"Tử Thừa Thừa sẽ tỉnh đó nha." Lạc Đông ghìm chặt eo Khúc Thủy, đột ngột đυ. điên cuồng vào điểm mẫn cảm của cậu, đỉnh người thẳng về phía trước.

"Ha ha! Không được! Đừng.... đừng đỉnh chỗ đó a~! Tử Thừa sẽ tỉnh mất..... A a a! Nhẹ chút...."Khúc Thủy thở gấp không dám rêи ɾỉ lớn tiếng, tiếng kêu nhỏ vụn rơi vãi đồng thời làm cảm xúc của cậu biến hóa cực độ, thanh âm giao hợp bạch bạch không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Khúc Thủy run rẩy, cậu vươn tay bắt lấy chân Lạc Đông, cầu mong đối phương đừng tạo tiếng động lớn như vậy, sợ hãi tất cả mọi thứ đều bị phơi bày. Thế nhưng Lạc Đông vẫn trước sau như một, giống như phụ huynh đang đánh mông con trai để trừng phạt, chỉ có điều âm thanh so với đét mông càng thêm có tiết tấu, ngày càng dồn dập kịch liệt.

"Không phải cưng nói cho ông xã chơi cưng ở đâu cũng được sao?"Chấp nhận đi, cưng chính là thích được đối xử như vậy, thích cho đàn ông đυ., trong lòng khát vọng được dươиɠ ѵậŧ bự tới đυ., đυ. đến khi hai cái miệng l*и đều không thể khép lại, phun dâʍ ŧᏂủy̠ ngâm trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, cưng nghe anh nói xong có phải nứиɠ điên luôn không nha." Bao nhiêu lời thô tục của Lạc Đông đều lọt hết vào tai Khúc Thủy, đầu óc cậu hỗn loạn bừng bừng, trong nháy bắn liền bắn ra. Thời gian như ngừng lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên cửa phòng của Lạc Tử Thừa, cánh cửa gỗ bị điểm xuyến vài chấm trắng trông cực kì dâʍ ɖu͙©, Khúc Thủy dựa người trước cửa thở hổn hển, tâm trí sụp đổ muốn khóc lớn cho thỏa nỗi lòng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thân thể hết lần này đến lần khác bán đứng linh hồn dâʍ đãиɠ của cậu, cậu đúng là nghe hắn nói đến nứиɠ mà bắn, kỳ thật Khúc Thủy vô cùng mong muốn nam nhân đối xử như vậy với mình, cậu thích bị Lạc Đông nhục nhã lăng mạ, làm tất cả hành vi hoang da^ʍ vô độ nhất trên đời với cậu.

"Bà xã sợ cái gì, không phải là ông xã đang ở phía sau em sao, em không thích hả? Tiểu huyệt của em còn đang hút anh đây, nóng bỏng chặt khít, sướиɠ chết luôn." Lạc Đông thong thả đâm vào rút ra, chờ Khúc Thủy bình tĩnh trở lại, hắn xoay mặt cậu qua, hôn một cái ná thở. Khúc Thủy từ không đáp lại trở thành điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi Lạc Đông kết hợp làm một, từ chậm rãi gặm nhấm đến thô bạo cắи ʍút̼, tình yêu cuồng nhiệt đến nỗi muốn nuốt luôn đối phương để cả hai hòa thành một.

"Ngô...... A! Ông xã." Đầṳ ѵú Khúc Thụy ma sát lên cửa phòng, mông bắt đầu có ý thức hùa theo từng đợt côn ŧᏂịŧ cắm vào, càng thêm bạo dạn vặn vẹo thắt lưng, trước sau lắc lư dụ dỗ nam nhân phạm tội.

"Đã đến mức này còn làm bộ làm tịch gì nữa, dâʍ đãиɠ hết mực cho anh! Lão tử cmn thích nhất là bé dâʍ đãиɠ, cưng nói xem cưng có phải là một bé da^ʍ không hả?" Lạc Đông chẳng hề thương tiếc bắt đầu gia tăng lực độ đánh chiếm, hai tay ngắt lấy núʍ ѵú bị mình chơi lớn mà thô bạo xoa nắn đùa bỡn.

"Em.... em, đúng vậy, là đĩ da^ʍ, a! Ư ư! ha ha....... Ông xã đυ. em mạnh hơn nữa đi! Đĩ da^ʍ rất thích, a........." Bộ dáng Khúc Thủy dâʍ đãиɠ lắc cái mông cầu xin nam nhân cᏂị©Ꮒ mình thành công lấy lòng tên đàn ông phía sau, hắn bắt đầu điên cuồng xâm phạm, chiếm hữu cậu không chừa lối thoát.

"Cưng trả lời anh tại sao lại da^ʍ như vậy nha, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước cửa phòng con trai anh còn dám cầu ba nó cᏂị©Ꮒ, cưng không phải thầy giáo của nó sao? Bình thường giả bộ ngây thơ mà sao bây giờ lại da^ʍ tiện như vậy hả?" Khúc Thủy bị Lạc Đông đυ. dựa sát vào cửa phòng há hốc mồm lãng kêu, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của thầy giáo nghiêm chỉnh, lý trí bị tìиɧ ɖu͙© đánh bay sạch, một lòng một dạ chỉ muốn càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Em là con đĩ ông xã thu dưỡng, không phải là thầy giáo, a! A a!" Tốc độ của Lạc Đông càng lúc càng nhanh, Khúc Thủy tạm ngừng một chút mới nói tiếp "Ông xã thích em dâʍ đãиɠ em sẽ dâʍ đãиɠ, ha a, em chỉ cần ông xã yêu em là được.......".

Lạc Đông sung sướиɠ tái tê tâm hồn, vợ nhỏ của hắn rất biết lấy lòng, không thương em ấy thì còn thương ai đây! Hắn xúc động ngừng động tác ôm người vào lòng hôn lên.

"Ông xã thương em nhất, yêu em muốn chết, em làm mẹ của con trai anh luôn nha, cục cưng~" Lạc Đông xoay vòng côn ŧᏂịŧ hôn lấy vợ yêu bị hắn thao làm đã sắp đứng dậy không nổi.

"Ưʍ...... Dạ."

"Lão ba ȶᏂασ mẹ kế là điều hiển nhiên, cưng nói xem lão ba đang ȶᏂασ mẹ nhỏ chỗ nào nha?" Hai tay Lạc Đông lại không thành thật vạch ra môi âʍ ɦộ của Khúc Thủy, tùy tiện nhào nặn lôi kéo lung tung, hạ thân như giã chày giã cối, chơi bé song tính dâʍ đãиɠ đến bi thảm ra đầy mồ hôi.

"Ông xã đang chơi hậu huyệt của bà xã....... Ô ô, ông xã, dùng sức a, giống như vừa nãy." Khúc Thủy xoay lắc cái mông nhỏ lên án Lạc Đông cố ý giảm tốc độ.

"Từ hậu huyệt nghe không hay chút nào, không thích, em nói đúng ý ông xã, ông xã mới hồi sức trở lại." Bốn ngón tay của Lạc Đông thay nhau đâm thọc huyệt trước của Khúc Thủy.

"A! Ngón tay...... nhiều quá....... ông xã..... ông xã đυ. c̠úc̠ Ꮒσα em đi, rất ngứa, c̠úc̠ Ꮒσα muốn được ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã đυ. nát a........" Sự rụt rè và đề phòng của Khúc Thủy theo cú thúc lên tận trời xanh mà bay đi luôn, cậu choàng tay ra đằng sau ôm lấy cổ nam nhân, chủ động lè lưỡi mυ'ŧ lấy lưỡi hắn, ăn tới nỗi quên cả trời đất, nước từ trên xuống dưới chảy ròng ròng, cậu vì hắn mà bộc phát bản chất dâʍ ɖu͙©.

"Ưm ưʍ....... Tao lưỡi ngày càng biết câu dẫn. Được rồi, ông xã sẽ chơi em đến khi c̠úc̠ Ꮒσα không còn khép lại được nữa, giống như cái l*и phía trước nhìn thấy anh sẽ tự động chảy nước!" Lạc Đông nói được làm được chuẩn bị hành động.

"A! A a! Ông xã, ông xã em yêu anh muốn chết! TᏂασ em, muốn được ông xã ȶᏂασ thủng a! A!" Khúc Thủy ngậm lấy đầu lưỡi nam nhân, hoa huyệt cùng lúc triều xuy, phun dâʍ ŧᏂủy̠ xối xả xuống mặt đất.

"Cưng mau nói với con trai anh cưng cực kì yêu dươиɠ ѵậŧ bự của ba nó, mỗi buổi tối đều ngậm ngủ, còn có cái miệng nhỏ này luôn uống nước miếng cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, l*и da^ʍ thì luôn chảy nước, là đĩ nhỏ chỉ dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước miếng đàn ông mới có thể sống!" Lạc Đông để Khúc Thủy ngồi xổm xuống, hắn nương theo tư thế, duỗi tay xuống dưới đất quệt lấy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi khắp người cậu, từ núʍ ѵú đến xương quai xanh, tưới nhuần da thịt mẫn cảm dâʍ đãиɠ của Khúc Thủy.

"Ha a~ sướиɠ quá, Tử Thừa, thầy rất yêu ©ôи ŧɧịt̠ bự của baba con!" Khúc Thủy đối diện cửa phòng Lạc Tử Thừa thần trí mê loạn, dựa theo tần suất luận động của Lạc Đông mà đứt quãng nói.

"Thầy mỗi ngày đều cướp lấy nước miếng của ba con để uống, những lúc ăn cơm thầy đều ở trước mặt con mà uống nước trộn với nước miếng của baba, không có mùi vị của hắn thầy đều uống không được, thầy rất yêu hắn, hắn mỗi ngày đều liếʍ toàn thân thầy, lúc con không ở nhà, hai chúng ta đều không mặc quần áo quấn lấy nhau, núʍ ѵú thầy bị hắn cắn phình to, thầy thích ba con ăn vυ' thầy nha, hắn còn có côn ŧᏂịŧ rất lớn, ngày ngày đều đυ. nát thầy, thầy phải ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới ngủ được, thầy không thể không có hắn a! Thầy rất yêu baba của con, hắn là ông xã của thầy, chỉ của riêng mình thầy!" Lần đầu tiên Khúc Thủy dám nói ra những lời dâʍ đãиɠ đến như vậy, trần thuật lại hoạt động dâʍ ɭσạи hằng ngày của hai người, mất hết liêm sỉ chiếm đoạt hết thân thể cùng lực chú ý của bố thằng nhóc, như một con hồ ly tinh câu dẫn đàn ông khiến hắn không thể nào rời khỏi cậu.

"Ha a...... Muốn bắn, a!" Lạc Đông càng ngày càng đυ. bừa bãi, liều mạng ma sát sau cùng mới dần mới thả lỏng, Khúc Thủy bị cᏂị©Ꮒ hai mắt dại ra, mông lung không biết trời trăng, mắt ngấn nước nghe từng tiếng va chạm bạch bạch, thanh âm rêи ɾỉ gợi cảm của nam nhân lại làm chym nhỏ cương cứng của cậu một lần nữa muốn bắn ngay lập tức.

"A! Ông xã, mau bắn cho em, chịu không nổi, c̠úc̠ Ꮒσα sắp rách rồi." Khúc Thủy như phát điên vòng cánh tay ôm lấy Lạc Đông cầu xin, cả người bị chơi đến muốn mất nửa cái mạng, chảy nước mắt rêи ɾỉ khóc kêu.

"Bà xã, nhận lấy, ông xã bắn hết vào c̠úc̠ Ꮒσα của em." Lạc Đông hung hăng giã thêm vài cái chôn côn ŧᏂịŧ lớn vào tận nơi hang cùng ngõ hẻm bên trong thông đạo âm u tối tăm.

"A...... Bắn, bắn vào tới, c̠úc̠ Ꮒσα đang uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã, ha a...... Cho em hết đi!" Khúc Thủy siết chặt đại dươиɠ ѵậŧ, chỉ sợ để lọt bất kì một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bảo bối nào của Lạc Đông ra ngoài.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cháy bỏng trực tiếp bắn vào điểm mẫn cảm hun nóng người co giật run rẩy không ngừng, hai người quấn lấy nhau, hơi thở đan xen, môi chạm môi, an tĩnh không nói một lời, chỉ tận hưởng khoảnh khắc bên cạnh nhau.

Côn ŧᏂịŧ rút ra mang theo toàn bộ mầm mống tràn ra từ hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cúc huyệt không bị tắc lại cũng tự nhiên chảy xuống phía dưới, Lạc Đông không cam lòng quệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi lại trước miệng huyệt Khúc Thủy, Khúc Thủy hừ hừ vài tiếng bị Lạc Đông ôm vào lòng, cậu tựa lên bả vai hắn, khẽ vươn lưỡi liếʍ lên làn da bánh mật, ngoan ngoãn nhu thuận động lòng người.

"Lỡ như con trai tỉnh dậy thì làm sao đây, anh cứ chọc em~" Khúc Thủy ôm chặt Lạc Đông nhỏ giọng thầm thì.

Lạc Đông cười hắc hắc vài tiếng, nắn bóp chiếm tiện nghi cái mông cưng béo múp của Khúc Thủy, hung hăng đánh bốp bốp mấy cái, thế mà lại dọa sợ Khúc Thủy làm cậu bừng tỉnh, tiếng động lớn như vậy lỡ như đánh thức Lạc Tử Thừa thì sao đây.

Lạc Đông gian xảo cười, cũng không buông tay, thè đầu lưỡi thọc vào khoang miệng Khúc Thủy đỉnh lộng cho đối phương ừng ực nuốt xuống từng ngụm nước miếng, đến khi thấy cậu sắp thở không nổi mới bằng lòng bỏ qua.

Hiện tại mới thấy sợ? Vừa nãy nói thích được dươиɠ ѵậŧ bự cᏂị©Ꮒ là ai hả? Lạc Đông trêu đùa nhưng giọng nói tràn đầy cưng chiều, Khúc Thủy ngượng chín mặt không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ như cũ gắt gao ôm chặt Lạc Đông không rời, quên luôn chuyện cả hai đang không một mảnh vải đứng trước cửa phòng con trai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hậu huyệt chảy đầy mông, hai người chân trần đạp lên vũng nước da^ʍ Khúc Thủy vừa mới phun xối xả đầy đất, trước cửa cũng loang lổ dịch thể, cảnh tượng lúc này cực điểm da^ʍ mị.

"Nói cho em một bí mật, anh buổi tối thừa dịp Thừa Thừa ngủ, nhét vào tai nó cái nút bịt tai, nó không nghe được có người muốn làm mẹ nhỏ của nó thật tiếc ghê. Nhưng mà em lại không cho anh đùa tí! Bà xã, con trai anh thiếu tình thương của mẹ, còn bố nó thiếu thốn tình yêu nha." Lạc Đông khom gối vây trọn cái mông Khúc Thủy nâng người từ mặt đất lên, Khúc Thủy sợ tới mức nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế phối hợp với động tác của Lạc Đông.

Lạc Đông đẩy ngã Khúc Thủy xuống giường đè cậu dưới thân, râu ria cọ lên làn da mịn màng tác loạn.

"Mau nói em sẽ không đổi ý, bằng lòng làm người của anh bị anh thao cả đời." Lạc Đông dùng giọng điệu đùa giỡn ra lệnh Khúc Thủy.

"Em vĩnh viễn sẽ không đổi ý, ông xã, em rất rất yêu anh~ em thích anh đối xử như vậy với em...... Mỗi điều anh làm em đều thích hết." Khúc Thủy tuy dễ dàng thẹn thùng, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc dừng lại động tác, ánh mắt dịu dàng như nước thu hết người yêu vào trong mắt, thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mình, đáy mắt bao hàm ti tỉ các thứ, tỷ như tình yêu, tỷ như sùng bái, tỷ như là chấp niệm đến tận xương tủy.

Hết chương 19.