Hạ Thiếu Phong tức giận muốn vung tay giáng Trầm An Hạ bạt tai vì phá hỏng đại sự lại bị một cuộc điện thoại gián đoạn.
Hắn bắt máy, bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp.
"Có phải Hạ thị tổng tài, Hạ Thiếu Phong."
"Ai đó?"
"Tôi là người đại diện bên phía Tân Đình, điều khoản anh đề cập quả không tồi. Lý tổng đồng ý cho Hạ thị mượn một số vốn. Bên Hạ thị phải có trách nhiệm tuân thủ hợp đồng."
Hạ Thiếu Phong hai mắt sáng rỡ, hướng người bên kia đầu dây cảm ơn rối rít. Hắn quay sang Trầm An Hạ co ro một góc, cười:
"Cô làm tốt lắm, ha hả, tạm tha cho cô a, tôi lại ra ngoài uống chút rượu đây, đêm nay không về khỏi cần chờ cửa!" Hạ Thiếu Phong thong thả bước đi, đêm nay phải khám phá quán bar nào đây a.
Nghe tiếng hài tử nỉ non khóc nháo. Trầm An Hạ liền bế con dỗ dành. Trong lòng một trận hoang mang, nữ nhân thực sự đáp ứng rồi. Có phải hay không sau khi nàng đi, Lương Tu Kiệt nói tốt nàng với nữ nhân kia. Nghĩ đến đây, Trầm An Hạ bất tự giác cong khoé môi. Quả nhiên, Tu Kiệt của nàng vẫn còn yêu nàng, em ấy lúc đó chỉ dối lòng mà thôi....
"Cảm ơn đã giúp tôi một tay." Lý Thục Nhàn hướng Thiều Ôn Kiện, Mẫn Trinh gật đầu.
Thiều Ôn Kiện thân thiết xua tay: "Vì thiếu chủ, tôi phải hảo hảo chơi trò chơi với cái tên Hạ vô liêm sỉ đó một phen a!" Nhãn thần nháy mắt trở nên âm ngoan sắc bén. Nghe xong thiếu chủ chuyện xưa, hắn vô cùng sinh khí. Một niên thiếu tràn ngập ánh dương quang, tốt bụng, vì cái gì lại bị đối đãi như vậy!
Mẫn Trinh ý vị thâm trường cười: "Chuyện này không thành vấn đề, tôi muốn ra tay từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay Lý tổng làm thoả mãn nỗi buồn chán của tôi rồi." Nàng móc điện thoại, dò người yêu dãy số: "Lão bà, mười toà cao ốc bữa trước tôi mua a, tôi có việc muốn nhờ em."
"Ân, tiện thể nhờ A Nghê và A Mai đứng tên."
"Ân, tôi sắp về rồi, em muốn ăn cái gì?"
Thiệu Ôn Kiện nhịn không được trêu ghẹo: "Uy, hai người thật mặn nồng nha."
Mẫn Trinh cúp điện thoại, nhướn mày: "Ngày nào đó có người nào đó hỏi tôi, Hầu Nhất Phàm thích ăn món gì, sở thích đặc biệt là gì." Nói đoạn, bật cười thành tiếng, hướng Lý Thục Nhàn nói tạm biệt liền tiêu sái rời đi.
Thiều Ôn Kiện nội tâm hoá đá. Hắn muốn về nhà với lão công! Trong bang ai cũng trêu hắn! Hắn hảo tủi thân!!!
Lý Thục Nhàn cũng là vui vẻ. Chí ít em ấy tại Phá Lang bang, còn có rất nhiều người yêu mến em ấy....
Thời điểm Lương Tu Kiệt tỉnh lại, ngoài trời đã tối mịt một màu. Huyệt thái dương ẩn ẩn đau nhức, mọi chuyện đã xảy ra khiến cô biết đây không phải mơ. Lý Thục Nhàn đâu? Trong căn phòng bóng đêm giăng kín không có khí tức quen thuộc, gối bên cạnh trống rỗng. Cảm giác hoang mang tột đỉnh xâm lấn đại não.
"Thục Nhàn?"
Không có người đáp lại.
"Thục Nhàn?"
Không có người đáp lại.
"Thục Nhàn?"
Bốn bề tĩnh mịch bủa vây Lương Tu Kiệt, cô bật đèn nhìn gương, vì sao khuôn mặt cô trở nên mơ hồ nhạt nhoà như vậy. Căn phòng này tựa hồ không phải phòng cô, không phải ở căn hộ của cô hay biệt thự Lý Thục Nhàn. Căn phòng nhỏ, tiện nghi không nhiều, trên bàn gỗ đặt hai ba khuôn hình. Lương Tu Kiệt đổ một thân mồ hôi lạnh, run rẩy nắm khuôn hình giơ lên trước tầm mắt.
Nữ nhân bên cạnh cô, đồng dạng mặc đồng phục trắng tinh khôi. Tấm hình loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng lại là Trầm An Hạ. Cánh cửa bất ngờ mở tung, nữ nhân nở nụ cười ngây ngô hướng Lương Tu Kiệt nói:
"Tu Kiệt, chị yêu em, hai ngày sau là sinh nhật tròn 19 tuổi của chị, em không thể nào không tham dự..."
Sinh nhật?
19 tuổi?
Lương Tu Kiệt giãy dụa, trái tim đau nhức âm ỉ: "Không! Tôi không yêu cô! Thục Nhàn, tôi chỉ yêu nàng!"
Trầm An Hạ nhíu mày, tiến đến tựa đầu vào l*иg ngực Lương Tu Kiệt:
"Thục Nhàn là ai? Em nói gì lạ vậy! Chúng ta là người yêu mà, chẳng lẽ em có nữ nhân khác bên ngoài?"
Lương Tu Kiệt dùng lực đạo không hề nhỏ đẩy Trầm An Hạ ngã xuống đất:
"Cút!"
"Tu Kiệt..." Trầm An Hạ ăn đau, uỷ khuất kêu tên cô.
Căn phòng này đã từng rất quen thuộc. Nhưng bây giờ đối với cô là cơn ác mộng khủng khϊếp nhất cuộc đời.
Năm đó, chỉ có bóng tối bao trùm...
Lương Tu Kiệt vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Cô thực sự không nhầm. Đây là S thị, hơn nữa đã vào thu.
Mùa thu...
Khung cảnh lại bắt đầu chuyển tới ngày sinh nhật Trầm An Hạ. Công viên kia, con đường kia, nhà hàng kia, những gương mặt đã tàn phai kia. Hết thảy khiến Lương Tu Kiệt muốn điên, tìm không thấy bóng dáng Lý Thục Nhàn, cô khổ sở rống lên một tiếng, xé rách bộ mặt những người từng làm cô thương tổn.
Hạ Thiếu Phong! Tao sẽ gϊếŧ mày đầu tiên!
Tơ máu giăng kín hai tròng mắt. Lương Tu Kiệt, không còn vẻ ngây ngô ngờ nghệch như năm nào. Ánh mắt ngập tràn sát khí âm ngoan, giương súng chỉa thẳng vào đầu Hạ Thiếu Phong. Trầm An Hạ chắn trước người hắn, thành khẩn cầu cô buông súng.
"Lăn! Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai!"
Máu.
Hoa hồng.
Nến...
Mưa trút xuống S thị cuốn trôi tất cả bụi mờ phủ kín hồi ức. Ngoài đường một mảnh mưa giông, sấm chớp giật đùng đoàng ngang trời. Lương Tu Kiệt thở hổn hển mở hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay quen thuộc của người yêu. Lý Thục Nhàn ra sức vỗ về, mơn trớn tóc cô.
"Nếu muốn khóc, hãy khóc đi..." Làm em khoái trá một hồi, liền không còn thống khổ...
Bên tai truyền tới tiếng khóc nức nở của Lương Tu Kiệt, cô khóc rất to, dường như đem tất cả uỷ khuất ba năm trước tống khứ khỏi linh hồn. Nước mắt hoà chung cơn mưa xối xả, nhấn chìm cả toà đô thị xuyến lệ chìm vào hư không. Trắng xoá một màu...
Lý Thục Nhàn ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm. Lương Tu Kiệt tiếng khóc đã ngưng, bên tai vẫn còn sót lại thanh âm thút thít của cô. Hẳn em ấy đã nghẹn lâu lắm, ở trong mộng không ngừng gọi tên nàng. Mày cau thành một đoàn, chật vật vô cùng.
"Sau này đừng tự chịu đựng một mình."
"Xin lỗi đã náo loạn chị..."
"Em còn có tôi bên cạnh. Nỗi đau của em cũng là của tôi. Kiệt, vì vậy đừng nói xin lỗi được không." Lý Thục Nhàn ôn nhu hôn khắp khuôn mặt cô, đem nước mắt hết thảy lau sạch.
"Một cơn ác mộng hoang đường đột ngột ập tới, em cứ ngỡ mất chị rồi. Trong mộng không phải hiện tại mà là ba năm trước đây..."Lương Tu Kiệt cọ loạn nơi cần cổ duyên dáng, hít ngửi hương thơm đặc hữu khiến cô an tâm.
"Kiệt!"
"Ân?"
"Ngày mai theo tôi đến bệnh viện làm phẫu thuật! Tôi muốn em hảo hảo khỏi bệnh, sau đó chúng ta lập tức kết hôn." Chính tay tôi sẽ đem cơn ác mộng kia của em chấm dứt. Triệt để tiêu thất khỏi thế gian đầy phiền muộn.
Nhìn ánh mắt kiên định sáng ngời của nữ nhân, nội tâm liền ấm áp. Đúng vậy! Là mộng không phải thực, sự việc kia đã qua đi ba năm. Mà chí yêu của đời cô, đang ở bên cạnh cô, không ngừng xoa dịu linh hồn lạnh thấu xương.
Lương Tu Kiệt nhu thuận gật đầu: "Hảo, nghe lời chị."
"Thực ngoan."
"Thục Nhàn, muốn ra ngoài dạo mát."
Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt đã tạnh, thi thoảng vẫn còn lộp độp nhỏ giọt trên đường. Lương Tu Kiệt nằng nặc đòi lái xe nhưng Lý Thục Nhàn không cho phép. Vì vậy, đành bất đắc dĩ tuân theo nữ nhân.
"Mát mẻ quá..." Lương Tu Kiệt vươn tay ra ngoài khung cửa hứng mưa, thời tiết thanh tân, gió nhẹ thổi qua khiến cô dị thường sảng khoái.
"Cũng lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau dạo quanh S thị." Đột nhiên rất tưởng niệm đoạn thời gian Lương Tu Kiệt phỏng vấn xin việc: "Ngày mưa hôm đó, em đã cho tôi chiếc ô..."
"Thục Nhàn!"
"Ân?"
"Vợ!"
Nữ nhân đôi mắt mang theo ý cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Kỳ thực sông Seine năm đó, chị đã cướp mất trái tim em."
Nữ nhân thẹn thùng buông một câu: "Đứa ngốc..."
"Honey, em muốn ăn gì?"
"Đã lâu rồi chưa ghé qua Điêu tỷ nhà hàng cơm Tây, chúng ta liền đến đó a."
Lý Thục Nhàn không nói hai lời liền đánh dãy số đến Điêu Thư Kỷ:
"Tôi muốn đặt một bàn cho hai người, mười phút nữa tới nơi."
"Chị khi nào có số Điêu tỷ nha?"
"Bí mật..."
"Hoan nghênh thiếu chủ đại giá quang lâm." Điêu Thư Kỷ cười, ra tận cổng đón tiếp.
"Không cần chị nhọc công như vậy, Mẫn tỷ không ở cùng chị?"
Điêu Thư Kỷ nhận được Lý Thục Nhàn ra hiệu, nói: "Nàng làm đại sự, bận sức đầu mẻ trán a."
"Không phải nói dạo này rãnh rỗi sao! Rõ ràng nói dối."
"Thiếu chủ đừng bận tâm, không phải việc trong bang thì cũng là chuyện kinh doanh. Chị ấy luôn bề bộn nhiều việc mà. Đến rồi thì mau mau vào dùng bữa tối a. Tôi đã cho người chuẩn bị!"
"Hôm nay đột xuất tốt bụng, không phải bỏ độc vào thức ăn?"Lương Tu Kiệt nhéo cằm suy nghĩ.
"Khai cái gì vui đùa!"
Món ăn được phục vụ sinh bưng ra bàn, toàn bộ đều là món ăn nhẹ, dễ tiêu hóa. Đối với người bị đau dạ dày không phải dạng khó nuốt trái lại còn khơi thông khẩu vị.
Lương Tu Kiệt ăn xong một ngụm cháo, nói: "Thục Nhàn, một số văn kiện em chưa kịp phê duyệt."
"Tôi giúp em a. Việc của em bây giờ là hảo hảo dưỡng sức, đêm nay ngủ sớm để ngày mai còn làm phẫu thuật, đừng lo lắng loạn thất bát tao." Ai nha, lại làm phiền bạn tốt một đoạn thời gian nữa rồi. Lý Thục Nhàn trong lòng thực xin lỗi Phương Hựu An.
Biết làm sao được, ai bảo Kiệt của nàng ngã bệnh nha!
"Thục Nhàn, chúng ta đi nước ngoài đoạn thời gian, thúc thúc không nói gì sao?"
"Tôi sớm có an bài. Hắn sẽ không khó dễ em, thứ hắn muốn là Tân Đình ổn, tôi hạnh phúc là đủ."
"Kiệt, tôi đi vệ sinh một lát quay lại."
Sau tấm bình phong. Điêu Thư Kỷ hướng Lý Thục Nhàn hỏi:
"Thiếu chủ lại phát bệnh, nghiêm trọng không?"
"Ngày mai làm phẫu thuật, lần này trị dứt điểm."
"Mong em ấy bình an vô sự. A Trinh kế hoạch không tồi, chị có thể tin tưởng năng lượng làm việc của nàng."
"Tôi minh bạch a, kẻ nào qua được người của Phá Lang bang đây."
"Ha ha, phỏng chừng chỉ có thiếu chủ." Lý Thục Nhàn thoạt nhìn vô hại, dung mạo lại ôn uyển nhu hòa. Nhưng đã bước trên thương trường một khắc kia, đứng ở đỉnh phong, tâm tư tất nhiên không tầm thường. Đôi mắt sắc bén thật giống Lương Tu Kiệt khi thực hiện điều gì đó. Qủa thật các nàng rất tương xứng.
Điêu Thư Kỷ âm thầm tán thưởng.
Hạ Thiếu Phong nhấp ngụm rượu, phì phèo điếu thuốc lá. Hắn nheo mắt, nhìn người ngồi cách đó hai ba bàn, đi tới, lộ ra nụ cười trào phúng:
"Tưởng là ai, hóa ra người ngèo kiết xác như cô cũng có đủ tiền trả một bữa ăn tại nhà hàng này. Cứ ngỡ cô đã chết tại xó xỉnh nào rồi."
Lương Tu Kiệt vẻ mặt bình thản đối diện nam nhân, xem như không khí tiếp tục ăn.
"Không nhớ Trầm An Hạ của cô sao, học tỷ cô luôn tâm tâm niệm niệm. Ha hả, cưới nhau ba năm, nàng sinh cho tôi một đứa nhỏ, ngoan ngoãn lại hoạt bát. Nàng a, lúc nào cũng cầu khẩn anh đây khiến nàng hạnh phúc, Lương Tu Kiệt, hẳn cô ước ao mong chờ. Chậc, đáng tiếc, cô không đủ điều kiện!"
Lương Tu Kiệt buông đũa, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân: "Ồ, tiên sinh, chúng ta rất thân nhau sao. Tôi giống người nào anh từng quen biết?"
Hạ Thiếu Phong sắc mặt thập phần khó coi, bị Lương Tu Kiệt lời nói khí đỏ mắt:
"Tôi đang nói cô a, cô giả điếc sao! Lương Tu Kiệt, năm đó tôi nên cho người đánh chết cô ngoài đường. Để Trầm An Hạ vĩnh viễn chặt đứt tư tâm lộn xộn kia!"
"Lương Tu Kiệt, cô câm sao! Anh đây đã nhân nhượng!"
Lương Tu Kiệt cúi đầu, dùng thìa khuấy sữa nóng, thong thả uống một ngụm.
Thật ngon!
Hạ Thiếu Phong cắn môi, đập tay xuống bàn, chửi rủa ầm ỉ. Tóc mai che phủ khiến hắn không tài nào thấy rõ sắc mặt của Lương Tu Kiệt. Thời điểm hắn tưởng đã thành công sỉ nhục cô thì ba bốn nam nhân vận tây trang đen hung tợn lôi hắn ra ngoài.
"Các người làm gì, không thấy tôi đang nói chuyện sao. Nhà hàng các người như vậy đối khách hàng. Có biết tôi là ai hay không?"
"Là ai không quan trọng. Quan trọng là mày đã gây rối nhà hàng. Nhà hàng này cũng không cần một khách hàng tôm tép bẩn thỉu, thích mặc váy như mày!" Nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn tú câu lên một nụ cười châm chọc.
Hạ Thiếu Phong bị quăng xuống đất, quyền cước như mưa hướng trên người hắn giáng liên hồi. Mỗi một cú đấm khiến hắn đầu óc choáng váng, hoa mắt ù tai. Hắn phun ra ngụm máu tươi, bò lết trên đất, chật vật vô cùng. Mặt mũi sưng tấy, bầm dập, nhìn không ra hình dáng.
"Lần sau tái diễn, đừng nói là cái mạng nhỏ của mày!"
"Tôi sẽ kiện các người, các người dám cường bạo dân!"
"Ha hả, tiên sinh, ngài thoải mái đi kiện." Nam nhân vận tây trang đen ý vị thâm trường cười, lệnh cho thủ hạ lui ra sau, xách cổ áo Hạ Thiếu Phong, ngữ khí thâm trầm khiến Hạ Thiếu Phong không rét mà run: "Thẩm phán bận đi ngủ rồi, ngài có thể đến khi nấm mồ xanh cỏ!"
Hầu Nhất Phàm đá một quyền chí mạng vào bụng Hạ Thiếu Phong, hắn lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
"Tống cổ thằng nhãi này về đúng căn nhà của nó. Không cần cảnh cáo nó làm gì, trò vui vẫn còn tiếp diễn." Hầu Nhất Phàm lạnh lùng ra lệnh. Sau khi thủ hạ mang Hạ Thiếu Phong đi, hắn vào nhà hàng hướng Lương Tu Kiệt khom người.
"Thiếu chủ, đã giải quyết."
"Làm phiền rồi Hầu ca, không phải có hẹn với Thiều ca sao, anh liền đi đi." Hầu Nhất Phàm lỗ tai hồng thấu, ho khan hai tiếng gật đầu.
Lý Thục Nhàn giật giật tay cô: "Kiệt muốn dạo mát nữa không?"
"Em muốn về nhà, chúng ta nằm trên giường, ăn hoa quả nói chuyện phiếm..." Lương Tu Kiệt ghé tai nàng thủ thỉ.
Nữ nhân cả thân thể run rẩy lợi hại, nhẹ giọng mắng yêu: "Đêm nay phải ngủ sớm, em đã hứa với tôi!"
Các nàng trong mắt chỉ có đối phương bóng dáng, nắm tay bước ra khỏi nhà hàng. Một màn vừa xảy ra tựa hồ không liên quan đến các nàng...