Người Yêu Dấu

Chương 41: Ai Trừng Phạt Ai? (H)

Đồng hồ sinh học lôi kéo Lương Tu Kiệt tỉnh dậy, theo thói quen ngẩn người nhìn nữ nhân trong ngực, hai khoả mềm mại trần trụi dán lên ngực cô, tâm lại sinh sôi nhộn nhạo, bạn nhỏ phía dưới đột ngột dựng thẳng khiến cô không biết làm sao.

Ngoài trời, hoàng hôn đã buông xuống.

Lương Tu Kiệt nhẹ nhàng đẩy người nằm bên cạnh ra, thời điểm dịch góc chăn, phát hiện ga trải giường thật hỗn độn, ướt đẫm mùi vị hoan ái còn có, dòng lạc hồng loang lổ vô cùng chói mắt.

Lương Tu Kiệt không phải ngu ngốc, tự biết nó là thứ gì, chỉ là không ngờ, Lý Thục Nhàn không mở miệng mà còn dung túng cô làm bậy nữa. Đau lòng nàng mệt nhọc, tại nàng khoé môi ấn xuống nụ hôn ôn nhu.

Cô sẽ thu thập ga trải giường sau khi xử lý bạn nhỏ phía dưới!

Vào phòng tắm, Lương Tu Kiệt vặn vòi nước, dòng nước băng lãnh phủ xuống da thịt, người ta thường nói nước lạnh sẽ làm giảm bớt du͙© vọиɠ trong người nhưng giờ phút này, bạn nhỏ phía dưới thủy chung không chịu an phận mà còn hưng phấn tăng vọt a.

Tình huống dở khóc dở cười này, tuyệt đối không được để Lý Thục Nhàn nhìn thấy!

Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc nắm lấy cự vật trướng to, hình ảnh nữ nhân tâm tâm niệm niệm hiện hữu trong đầu, tưởng tưởng thân thể trần trụi của chị ấy dưới thân mình không ngừng nở rộ, ân, xúc cảm không tệ.

Này cũng quá tội lỗi rồi...

Mở mắt, giương tay sờ bên cạnh, Lý

Thục Nhàn hoảng hốt giật mình, chăn trên người chảy xuống để lộ thân thể giàn dụa dấu vết mê người. Một đêm điên cuồng khiến nàng đầu óc mê muội, tựa hồ giữa hai chân còn trống rỗng khó nhịn, người ta thường nói nữ nhân ba mươi như lang bốn mươi như hổ quả không sai.

Nhiệt độ trên gối vẫn ấm, em ấy chỉ vừa rời khỏi thôi.

Nghe động tĩnh trong phòng tắm, Lý Thục Nhàn giương lên khoé môi.

Hoá ra em ấy đi tắm a, làm nàng cứ tưởng...

Nhìn ga trải giường một hồi, thoáng đỏ mặt, không chần chừ thay ga trải giường dự phòng.

Đột nhiên trong đầu thoáng qua ý nghĩ trêu chọc Lương Tu Kiệt, từ ngày làm bạn gái em ấy, nàng cũng rất thích học xấu đâu, khuôn mặt luôn nghiêm túc kia mỗi khi xấu hổ, phi thường khả ái nha.

Lý Thục Nhàn không vội mặc quần áo, nàng chỉ khoác hờ áo ngủ mỏng manh, ngay cả nút thắt cũng không buộc lại, cứ như vậy thong thả tiến lại gần phòng tắm.

Cửa không khoá, thật thuận tiện nàng.

Hơi nước mịt mờ phủ tầm mắt, Lương Tu Kiệt đứng dưới vòi sen, nhắm lại hai mắt, bộ dạng thống khổ, miệng nhỏ không ngừng nỉ non, thanh âm khàn đυ.c phát ra dù rất nhỏ nhưng đủ để Lý Thục Nhàn nghe nhất thanh nhìn sở.

Thình thịch một tiếng, trái tim kịch liệt đập gia tốc, kẻ câu dẫn chính là nàng mà bây giờ nàng cảm thấy chính nàng mới là kẻ bị câu dẫn đây!

Tóc dài nhu thuận ướt nhẹp tán lạc bả vai, sườn mặt anh khí, đêm qua trong phòng quá tối nên không có cơ hội chiêm ngưỡng tỉ mỉ từng thước tấc cơ thể người yêu.

Bầu ngực nhỏ của Lương Tu Kiệt vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phập phồng, khối cơ bụng săn chắc đập vào tầm mắt Lý Thục Nhàn, hạ thân một cỗ khô nóng dâng lên.

Nàng quả thật bại hoại, chỉ nhìn cơ bụng của em ấy thôi mà ướt cả rồi...

Lương Tu Kiệt rất mẫn cảm với tiếng động lạ, đang hưng phấn vì sắp đỉnh điểm bất giác ngừng động tác, cự vật xung huyết không nhận được thoã mãn lên tiếng kháng nghị chủ nhân, nó càng sưng lợi hại, gân xanh nhàn nhạt đều hiển lộ dưới qυყ đầυ to lớn rải dọc cán.

Ngày thường đáng yêu hồng hào bạn nhỏ nháy mắt hoá thành hung tợn bộ dáng hướng về phía nữ nhân phong tình vạn chủng giật giật. Lương Tu Kiệt thẹn với lương tâm đến mức, lấy tay che lại bạn nhỏ bất quá mọi cố gắng xem như công cốc a, ai bảo bạn nhỏ quá mức to lớn đây, muốn che đậy toàn bộ đâu phải việc dễ dàng.

"Thục Nhàn, sự tình không phải như chị nghĩ, em, em....." Lương Tu Kiệt khóc không ra nước mắt, nói năng lộn xộn.

Choáng ngợp giây lát, rất nhanh, nàng liền lấy lại vẻ yêu kiều ban đầu, hai viên anh đào đỏ tươi nhô lên khỏi áo ngủ, rảnh ngực sâu hun hút một đường thẳng xuống hoa viên bí ẩn, da thịt lại trắng lại thơm, Lương Tu Kiệt nhịn không được nuốt khan một tiếng.

Lý Thục Nhàn chậm rãi quỳ gối trước người cô, gở ra hai tay căng thẳng, cẩn thận nhìn chằm chằm bạn nhỏ trước mặt.

Bộ dáng này xem ra so đêm qua còn muốn khủng bố nàng...

Ngẩng đầu, đôi mắt ướŧ áŧ tích thuỷ:

"Có phải rất trướng?"

"Để tôi giúp em xoa dịu nó nhé..."

"Bạn nhỏ thật hư hỏng..." Trách cứ.

Nàng hướng người bạn nhỏ thổi nhiệt khí, khoé môi nhợt nhạt câu lên độ cung, rãi từng cái hôn vụn lên qυყ đầυ đỏ bừng, há miệng thật lớn ngậm lấy to như trứng ngỗng qυყ đầυ.

"Ô.....Thục Nhàn.....không cần......" Bắt gặp ánh mắt mị nhãn như tơ, cự vật bên dưới không hiểu lại tăng trưởng vài phần.

Lý Thục Nhàn chảy cả nước mắt, vẫn chưa nuốt hết cả cán lại bị nó kích cỡ kinh người chọc ngoáy cả khuông miệng nhỏ nhắn, nước bọt trong suốt hai bên mép tràn xuống rãnh ngực sâu hun hút, xung động bị nhồi nhét lấp đầy dữu phát mãnh liệt.

Hai tay vịn eo Lương Tu Kiệt chống đỡ, thật vất vả nhưng không thể nuốt hết cả căn, cảm nhận đầu nấm nhè nhẹ chọc cuống họng, Lý Thục Nhàn thân thể như có dòng điện chạy qua mà run lên. Lương Tu Kiệt ngửa đầu rít gào, vén tóc mai hỗn độn của nàng sang một bên, muốn nhìn thấy nàng liếʍ lộng cự vật của mình.

Đầu lưỡi như có như không đè lên phiến gân xanh dưới qυყ đầυ, dời lên phía trên đảo quanh cái lỗ nhỏ, cảm nhận nơi đó một ít chất nhầy trào ra. Đột nhiên nàng dùng miệng hút mạnh qυყ đầυ như muốn đem tất cả tinh hoa của người yêu nuốt xuống rồi lại ngậm cả căn vào miệng

Bạn nhỏ chịu không nỗi kɧoáı ©ảʍ, giật giật muốn phát tiết, Lý Thục Nhàn trải qua một đêm đương nhiên liền biết Lương Tu Kiệt gần đến, nàng cũng đâu phải thiếu nữ hai mươi, những thứ này một vài năm trước vô tình đọc qua, xem qua, tới tận hôm nay mới kinh qua.

Thời điểm nàng và Lê Vân Nhiễm mến mộ nhau kỳ thực rất trong sáng có được hay không, với tính cách rụt rè của Lê Vân Nhiễm, đa phần đều là nàng chủ động, mà năm đó đâu, Lê Vân Nhiễm đối ánh mắt soi mói của người đời vô cùng sợ hãi, các nàng cùng lắm chỉ nắm tay và hôn phớt thôi...

Chẳng qua, gừng càng già càng cay, một số chuyện đều theo thời gian đổi thay, mặc dù chưa thực sự làm đi chăng nữa.

Không cho Lương Tu Kiệt như ý, nhả ra bạn nhỏ ướt sũng, dính đầy trên cán toàn bộ là nước bọt của nàng.

Ngữ khí Lý Thục Nhàn mang theo vài tia cảnh cáo:

"Không cho bắn!"

"Nếu muốn bắn, phải bắn bên trong tôi....."

Lương Tu Kiệt khoé mắt ngấn lệ nghĩ nghĩ.

Nữ nhân này thật là Lý Thục Nhàn của cô sao?

Trên thương trường là tinh anh, trong văn phòng thì ôn nhu, trên giường thì đột ngột chuyển biến thành vạn năm yêu tinh sao....???

Lý Thục Nhàn hơi nâng người, đem hai bầu ngực đầy đặn ép chặt bạn nhỏ đáng thương, đưa đẩy chèn ép cứng rắn cán, hai viên anh đào như có như không ma sát bụng dưới Lương Tu Kiệt. Cúi đầu lại liếʍ quanh lỗ nhỏ trên đỉnh, hút chùn chụt đầu nấm khổng lồ, tiểu huyệt ngày càng lầy lội khó tả, mảng mảng mật dịch tích tích nhỏ giọt hoà thành nhất thể với dòng nước lạnh lẽo dưới sàn.

Thần tình hờn dỗi mà quan sát Lương Tu Kiệt, người em ấy nóng như lửa đốt, mặt đỏ bừng, du͙© vọиɠ đã xâm lấn đôi con ngươi tinh lượng kia, hẳn là bị nghẹn không ít đi....

Liếʍ, hút thập phần thỏa mãn, Lương Tu Kiệt quả nhiên thực nghe lời nàng, không bắn chính là không bắn, chỉ đem những tiếng rên khản đυ.c phát ra.

Có trời mới biết, cô nhẫn đủ!

Lý Thục Nhàn đứng lên ôm lấy Lương Tu Kiệt hôn thật sâu, bốn cánh môi thϊếp hợp, chạm vào đầu lưỡi của nàng, thi thoảng còn ngửi thấy dư vị của bản thân. Luồn tay xuống bắt lấy cự vật ma sát trước cửa động, đón thanh âm nức nở.

"Thục Nhàn thật biết nhẫn nại nhưng xem ra nơi này thực không biết học cách kiên nhẫn đây."

"Lập tức nhồi vào............."

Thình lình một tiếng, bế nàng treo trên người bản thân, hai chân Lý Thục Nhàn bắt buộc câu lấy eo cô, nếu không nàng liền ngã xuống mất.

Xấu xa tiến đến bên tai nàng thổi nhiệt khí:

"Giúp em nhồi nó vào........"

Tay nàng đem cự vật kinh người đặt ngay vị trí tiểu huyệt, cô thẳng lưng, cự vật cứ thế chôn sâu trong tầng tầng lớp lớp mị thịt, mơ hồ động chạm đến điểm tận cùng, Lý Thục Nhàn ôm chặt Lương Tu Kiệt, không ngừng lắc đầu:

"Quá sâu....thế này....thật trướng...."

"Là chị câu dẫn em trước....."

"A.............." Lương Tu Kiệt chỉ vừa động, phía dưới âm đế liền phun ra một mảnh nước sương văng tung toé, thân thể nàng co giật cực kỳ lợi hại, toàn bộ sức nặng đều ỷ vào người cô.

Lần nữa đâm vào, nước sương lại phun ra, tiểu huyệt cắn cự vật thực khẩn. Lương Tu Kiệt đâm vào hai cái, nàng liên tiếp đạt cao triều.

Thân thể Lý Thục Nhàn, phải dùng từ phi thường mẫn cảm để hình dung!

"Chị đã nhịn lâu lắm?" Lương Tu Kiệt còn cố hỏi, đem vành tai nàng khẽ cắn.

"Em thực ngoan, thực nghe lời, chị nói em không bắn em liền không bắn mà chị đâu, thân ái?"

"Như vậy, chị nói xem, nên làm gì đây, có phải...." Lương Tu Kiệt dùng chút lực nâng người nàng, tà ác rút cự vật khỏi tiểu huyệt cơ khát, lỗ nhỏ không ngừng co bóp, chống đỡ thành hình tròn lớn.

"Nên trừng phạt....!"

Ý vị thâm trường một câu, Lý Thục Nhàn thẹn quá hoá giận:

"Lương...Tu....Kiệt....em hỗn đản..."

"Hỗn đản mới khiến chị yêu a."

"Kiệt hôm nay mạnh miệng nhỉ, còn không mau quay trở lại...." Lý Thục Nhàn há miệng cắn đầu vai Lương Tu Kiệt, nơi đó liền lưu lại dấu ấn riêng biệt thuộc về nàng.

Lần nữa đâm vào, nhịp nhàng luật động, biên độ lúc nông lúc sâu khiến Lý Thục Nhàn phát điên, lối mòn chật hẹp khẩn trương siết chặt đến mức Lương Tu Kiệt hít thở không thông.

Nàng không muốn nhanh như vậy lại đạt cao triều, cơ thể thế nhưng không nghe lời nàng, liên tục hứng chịu sóng triều ào ạt ập tới. Một dòng nước cực ấm từ trong chỗ sâu phun ra xối thẳng lên qυყ đầυ khổng lồ, đồng dạng lỗ nhỏ phía dưới âm đế lại tiết nước sương, thẳng phóng lên bụng Lương Tu Kiệt, lả tả rơi rớt, nơi các nàng thϊếp hợp sớm lầy lội không chịu nỗi.

Liên tiếp tiết nước sương khiến nàng mệt đến độ muốn gục ngã. Lương Tu Kiệt đặt nàng xuống, lật người nàng lại, phía trước có đặt tấm gương lớn phản chiếu hai cỗ thân thể nóng bỏng quấn lấy nhau.

Trách bản thân nhu nhược, nếu không nàng hận không thể ngay lúc này đập nát chiếc gương kia.

Tay nàng chống lên mặt gương đến trắng bệch, kéo vạt áo ngủ vướng víu lên trên, Lương Tu Kiệt giang hai tay áp lên tay nàng, từ phía sau khẩn thiết đâm vào tiểu huyệt non nớt.

"Ưʍ.....đứng không vững....Kiệt....."

Lương Tu Kiệt giữ hai tay nàng kéo ra sau, thân thể Lý Thục Nhàn chèn ép mặt gương, mặt gương cứ như vậy mà in dấu hai khoả mềm mại. Lối vào càng thêm chật hẹp, cự vật to lớn đi vào thật khó khăn bất quá kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tựa cuồng phong xoáy tới không ngừng đánh thẳng thành tử ©υиɠ.

Tiếng bạch bạch không ngừng vang vọng, Lý Thục Nhàn cắn môi, khóc nức nở, tiểu huyệt co bóp hồi lâu, bạn nhỏ bên trong rốt cuộc đạt cực điểm giới hạn, lỗ nhỏ mở lớn phun ra đậm đặc nóng hổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối vào vách tử ©υиɠ. Kiềm chế quá lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều vô kể, mười lăm giây mới bắt đầu kết thúc dài dòng bắn tinh.

Nàng thầm nghĩ cùng người yêu làm chuyện thân mật tại một nơi xa xôi thật tốt đẹp.

Bế nàng đặt ngay ngắn trên giường, cô trườn lên, nằm nhoài bên cạnh, các nàng không hẹn nhìn nhau cười.

"Vì cái gì đêm qua không nói với em đó là lần đầu của chị?"

"Muốn Kiệt an tâm làm 'việc tốt' a." Lý Thục Nhàn thản nhiên nói.

"Chị rất giỏi đó, thân ái."

"Đừng nghĩ bậy, em là người đầu tiên của tôi và cũng là cuối cùng, chiều chuộng nhau là việc những người yêu nhau nên làm thôi." Lý Thục Nhàn nhéo má cô.

"Thân ái, em không nghĩ bậy, chỉ đơn giản là em khen chị, cảm ơn chị, em thực thích." Lại áp lên người Lý Thục Nhàn, nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi nàng, các nàng miệt mài làm 'đại sự' không biết mệt mỏi.

Nữ nhân ba mươi như lang bốn mươi hổ nếu gặp được người tinh lực tràn trề, thật sự xứng đôi vừa lứa a......

Lý Thục Nhàn tầm mắt tối sầm, ngày mai nàng lại phải gọi nhân viên phục vụ thay ga trải giường mới rồi.------------------------------------------

Tiểu Bạch: Lâu rồi viết H lại mệt chết ta :(((((

Thiệt ra hồi xửa hồi xưa chuỵ Nhàn là công đó các mẹ, chiện giờ mới kể :((((