Lương Tu Kiệt và Lý Thục Nhàn tại Venice hảo hảo sinh hoạt một tuần. Sáng sớm ngày thứ tám, các nàng thu xếp hành lý, thuê một chiếc xe dã ngoại, bắt đầu cuộc hành trình về miền bắc nước Ý.
Mắt thấy nữ nhân đêm qua điên cuồng đòi hỏi thần sắc thập phần uể oải, Lương Tu Kiệt thản nhiên bế Lý Thục Nhàn lên xe mặc nàng giãy giụa.
"Chị mệt mỏi thì chợp mắt chút đi, em sẽ là tài xế của chị."
"Miệng lưỡi trơn tru, hôm qua hơn nửa đêm, Kiệt không mệt sao?" Lý Thục Nhàn ngập ngừng hỏi, gò má hồng nhuận.
"Em hoàn toàn khỏe mạnh, chị nhìn đi, còn có thể chiều chuộng chị lâu hơn chút nữa a." Lương Tu Kiệt khoa tay múa chân, quay một vòng cho nàng xem.
"Kiệt thật là, giữa ban ngày ban mặt, không đứng đắn chút nào!" Lý Thục Nhàn gối đầu lên đùi Lương, kéo một tay cô đặt trên môi khẽ cắn.
"Ách, để làm chi nha." Lương Tu Kiệt ngoài miệng nói thế bất quá cũng tuỳ ý nàng đùa giỡn bàn tay mình.
"Làm như vậy tay em sẽ có nhiều dấu vết thuộc về tôi, là ai cũng đừng mong mang em đi, nếu em lạc đường, chạy tới chân trời góc bể đi chăng nữa, tôi vẫn tìm được em."
Lương Tu Kiệt cười nhưng không nói, bộ dáng chuyên chú lái xe, tâm thủy chung đặt trên người Lý Thục Nhàn, một lúc sau phát hiện nàng đã ngủ, ôm bàn tay cô mà ngủ thϊếp đi.
Lương Tu Kiệt giữ nguyên hiện trường, không đành lòng rút tay ra.
Vân vê sợi tóc nhu thuận, Lương Tu Kiệt nhíu mày, cô minh bạch, nàng biết bệnh tình cô gần đây tái phát.
Chỉ là không muốn nàng lại chứng kiến bộ dáng thống khổ của cô lúc phát bệnh, như vậy đối nàng mà nói, quá tàn nhẫn, trơ mắt nhìn thủy chung không làm được gì. Trải qua giằng co hồi lâu, rốt cuộc đồng ý cùng nàng tại nước Ý thoải mái thêm một đoạn thời gian.
Thời điểm Lý Thục Nhàn tỉnh lại, bầu trời đã bị sao đêm chiếu sáng, trên xe không có Lương Tu Kiệt, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô loay hoay thu nhặt củi khô đốt lửa, tâm một mảnh ấm áp.
"Cả ngày không nghỉ ngơi, lúc này lại làm cái gì nha, Kiệt đó, khí trời ban đêm lạnh như vậy còn không mặc áo khoác!"
Nghe thanh âm ôn uyển trách cứ, Lương Tu Kiệt theo bản năng quay đầu, trên tay Lý Thục Nhàn mang theo một chiếc áo khoác, cô mỉm cười tiếp nhận.
"Không mệt nhọc sao?"
"Được ở cạnh Thục Nhàn nên không thấy mệt nữa, hắc hắc."
"Ba hoa, Kiệt lúc trước cũng là dùng những lời này dụ dỗ cô nương nhà người ta a."
"Em chỉ đối với chị dụ dỗ thôi, em a, vẫn còn tưởng niệm dư vị nơi nào đây." Lương Tu Kiệt dán mắt vào hai chân thon dài, biểu tình mê gái.
"Sắc lang...." Lý Thục Nhàn đỏ mặt hậm hực.
Lương Tu Kiệt xâu chuỗi đồ ăn tươi lại với nhau, đặt trên tấm lưới inox, bắt đầu công cuộc nướng đồ.
"Để tôi giúp em."
Các nàng đều không nói, chỉ nhìn nhau cười, tĩnh lặng mà ăn ý. Người ta thường nói, khi tìm được định mệnh của cuộc đời, đôi khi không cần nói gì cả, nhìn ánh mắt của nhau, đủ để hiểu rồi.
Ngồi bên lửa trại, Lý Thục Nhàn tựa đầu lên vai Lương Tu Kiệt, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Kiệt đối với những chuyến dã ngoại này không chật vật lắm, hẳn trước đây đã đi nhiều rồi?"
"Xác thực a, em từng nói với chị đã từng đi rất nhiều nơi trong khoảng thời gian em sinh sống tại Pháp, tuyệt nhiên không thiếu những buổi dã ngoại trong rừng sâu a. Trừ phi, em tuỳ hứng đi một mình còn lại đa số đi cùng Chính ca và Nick."
"Bọn họ trong tâm em lúc nào cũng tuyệt vời, tôi có chút ghen tị đây."
"Hắc, thân ái, đừng hiểu lầm, Chính ca và Nick là một đôi, bọn họ đã chiếu cố em thật nhiều thứ vào lúc em chưa hiểu rõ thế gian này."
"Trong tâm em, chị luôn ở vị trí số một, không ai thay thế được." Lương Tu Kiệt kiên định nói.
"Ân, khi nào rãnh rỗi tôi cũng muốn gặp họ một mặt." Muốn đi qua những nơi em từng đi, muốn gặp những người em từng gặp...
"Hảo a, họ cũng hỏi em rất nhiều về chị."
Sao đêm mỗi lúc một dày, đốm lửa nhỏ hiu hắt cháy, hương rừng thanh khiết tràn ngập khoang mũi, hết thảy tạo nên khung cảnh hữu tình.
"Kiệt."
"Ân?"
"Hẳn năm đó em đau lòng nhiều lắm mới dám buông bỏ thành thị kia."
Thanh âm Lý Thục Nhàn nồng đậm chua xót, khoé mắt Lương Tu Kiệt cũng ẩn ẩn đỏ lên, vội vàng siết chặt cái ôm, để nàng hảo hảo cảm thụ nhịp tim bình lặng của cô.
"Những người đó, phong cảnh đó sớm trôi vào dĩ vãng, nước chảy mây bay mà qua, hiện tại, chị mới là người em bận tâm, vì vậy, không cần đau lòng được không?"
"Tôi thực sự sinh khí, nhiều năm qua, chưa bao giờ tôi khí đến thế, sao nàng có thể đối xử với em như vậy chứ?"
"Đứa ngốc của tôi khả ái như vậy, lanh lợi như vậy, tài hoa như vậy mà nàng lại nỡ lòng nào sâu sắc thương tổn em."
Lý Thục Nhàn ôm cô rất chặc, chặc đến mức, như sợ đánh mất bảo vật quý báu, nàng vùi đầu vào lòng cô rầu rĩ, thanh âm mang theo tia nức nở đặc giọng mũi.
"Nhưng mà thân ái, chị biết không, đôi khi em nghĩ lão thiên cũng không cướp đoạt tất cả của em, may mắn cho em gặp được chị, yêu chị, có được chị và xung quanh vẫn còn gia đình yêu thương em, bằng hữu, anh chị em trong bang, tựa như sông Seine êm ả kia qua bao năm không đổi dời, cuộc đời vẫn vui."
"Ngang qua thế giới em, chị đã được sống, chân chính cảm thụ vẻ đẹp của thế gian."
"Kiệt, chị thương em, thương nỗi đau của em nhiều lắm...."
Nhạc trên radio chậm rãi vang vọng, hoà theo tiếng rừng cây xào xạc, trầm bổng du dương...
"Sắc trời ngày ấy chuyển chậm lắm
Xe, ngựa, bưu phẩm đều chậm
Một đời chỉ đủ để yêu một người
Ổ khoá ngày xưa cũng rất đẹp
Chìa khoá tinh xảo cũng có thần sắc
Em khoá lại
Người ta liền hiểu rồi...."
Xuyên qua ngọn lửa bập bùng kia, hai bóng người thâm tình hôn nhau, tựa hồ, không gì có thể chia cách các nàng.
Trước khi đến ngôi làng cổ kính miền Bắc Ý, các nàng tạm dừng chân tại thành phố tình yêu Verona, hay được gọi, thành phố của Romeo và Juliet, nơi một thiên tình sử mãi trường tồn với thời gian.
Rome có đấu trường La Mã, Verona thì lại có đấu trường Roman Arena. Các nàng đi bộ dọc tới quảng trường Piazza Delle Erbe, giữa quảng trường chính là nơi đài phun nước và một bức tượng Madonna tọa lạc, được xem là biểu tượng của cả thành phố Verona.
Xung quanh quảng trường là khu chợ trời sầm uất, vô cùng nhộn nhịp, các nàng mua một số trái cây tươi và đồ ăn chuẩn bị cho cuộc hành trình dài tiếp theo.
Nếu Venice có nhà thờ San Giorgio Maggiore cổ kính thì Verona cũng có thánh đường San Zeno Maggiore xây dựng từ thế kỷ XII. Thánh đường này được xây dựng từ những viên đá Verona đặc biệt, các nàng cũng bị ấn tượng không ít bởi những bức tường tỏa ra màu vàng lấp lánh trước mắt.
Tham quan lâu đài cổ Castelvecchio, nơi ở của dòng tộc Scala, lãnh chúa cai quản Verona lúc bấy giờ để chiêm ngưỡng bảo tàng lịch sử, không ngừng trầm trồ những bức hoạ tuyệt sắc và nhiều món đồ cổ vô giá khác.
Khi nắng chiều buông, các nàng đến ngôi nhà của nàng Juliet, đứng ngay ban công ngôi nhà, nơi chứng kiến câu chuyện tình yêu lãng mạn nhưng lại bị hai dòng họ cấm đoán.
"Kiệt, em viết gì lên mảnh giấy vậy?" Lý Thục Nhàn thấy Lương Tu Kiệt viết vào một mảnh giấy nhỏ rồi dán lên bức tường phía sau, nhịn không được hỏi.
"Em nghe người ta nói, ở nơi này, nếu làm vậy, sẽ có được tình yêu vĩnh cửu."
"Đó là lời nhắn của em, về tình yêu của em và chị!" Lương Tu Kiệt si ngốc cười.
Lý Thục Nhàn vẫy tay:
"Kiệt, lại đây."
"Sao vậy?"
"Muốn cùng Kiệt chụp một tấm ảnh chứ sao."
Thời điểm Lương Tu Kiệt chăm chú nhìn máy ảnh, Lý Thục Nhàn đột nhiên nhón chân hôn lên môi cô và rồi, tấm ảnh các nàng thân mật hôn nhau trước ban công nhà Juliet đã ra đời.
Lý Thục Nhàn ngay lập tức đăng tải tấm ảnh lên mạng với dòng trạng thái, nhà nàng Juliet hôm nay có tôi và honey viếng thăm, honey rất hạnh phúc. bất quá nửa khuôn mặt của Lương Tu Kiệt đã bị nàng che lại, chỉ để lộ sườn mặt nhu mỹ của nàng và chiếc cằm trắng nõn của cô dán vào nhau.
Chưa đầy mười phút, cộng đồng mạng liền dậy sóng, bức ảnh được đông đảo người hâm mộ Lý Thục Nhàn yêu thích và hàng nghìn bình luận để lại dưới tấm ảnh.
"Tổng tài quốc dân lại phát cẩu lương a, dân đen như ta làm sao chịu nỗi."
"555, hảo ủy khuất, không ngờ tổng tài đại nhân giấu tiểu khả ái kỹ như vậy."
"Mấy người nhìn dáng vẻ cao ngất cùng làn da trắng nõn kia đi, một thân trang phục đắt đỏ cả mái tóc màu nâu bồng bềnh nữa, xem ra cũng là một cực phẩm tiểu thiên sứ a, hẳn nằm trong hội richkid nước ta nga."
"Lầu trên nói chí lý đấy, tối nay tôi phải hảo hảo lùng sục, lùng sục a!!!"
"Cục cưng tủi thân nhưng cục cưng không nói, khóc thút thít."
Nhìn nàng không ngừng cong cong khoé môi, Lương Tu Kiệt nghi hoặc:
"Trên mạng có gì thú vị sao?"
Lý Thục Nhàn cất điện thoại, làm động tác vươn vai:
"Bí mật, lát nữa lên mạng rồi Kiệt sẽ biết."
Lương Tu Kiệt: ?????!!!!!...
------------------------------------------
Tiểu Bạch: Bài hát trên Tiểu Bạch rất thích, hy vọng mọi người cũng uống trà chậm rãi thưởng thức.Đấu trường Roman ArenaQuảng trường Erbe Lâu đài cổ CastelvecchioNgôi nhà của nàng JulietVerona - Thành phố tình yêu