Trương Diệc khi nghe tin Lương Tu Kiệt nằm bệnh viện vì thương nặng, bỏ hết công việc ở Trương thị, tức tốc chạy đến bệnh viện tư nhân Phá Lang bang
Vừa vào cửa đã thấy một màn nóng bỏng giữa Lương Tu Kiệt và Lý Thục Nhàn. Lý Thục Nhàn yêu kiều nằm trong ngực Lương Tu Kiệt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, dĩ nhiên, bốn cánh môi thϊếp hợp không kẽ hở
Trương Diệc vừa buồn vừa giận, nàng ho khan hai tiếng:
"Tu Kiệt, chị có mang cháo rau củ đến cho em"
Lý Thục Nhàn nghe thanh âm thì ngượng ngùng tách ra, như chú đà điểu rúc sau trong ngực Lương Tu Kiệt. Lương Tu Kiệt bật cười, nữ nhân của cô thật khả ái nha
"Trương tổng..." Lý Thục Nhàn chỉnh hảo trang phục lộn xộn
Ngồi mép giường, Trương Diệc khẽ nắm Lương Tu Kiệt tay, cô giật mình rụt người. Lý Thục Nhàn thu hết vào mắt, nàng siết chặt tay, ngăn không cho bản thân lên men xung động
"Tu Kiệt, chị lo lắng em, em không sao chứ?"
"Khụ, bệnh tình đã thuyên chuyển, không sao rồi" Lương Tu Kiệt uyển chuyển né tránh thân mật động chạm của Trương Diệc, ách, có lẽ hôm nay thời tiết lạnh nên xương cốt gì đó cũng thấy rét run nha
"Ừm, gặp qua chị, Lý tổng, chị với Tu Kiệt là?"
Lý Thục Nhàn đảo mắt quan sát bộ dáng ngây ngốc của người kia, ôn nhu cười:
"Là người yêu"
Kết quả rành rành ngay trước mặt rồi, nàng thế nào có thể phủ nhận đây, cỗ bi thương dâng trào, Trương Diệc cười gượng gạo:
"A, vậy sao, chúc mừng em, Tu Kiệt, em phải hạnh phúc đó"
Lý Thục Nhàn nắm chặt Lương Tu Kiệt bàn tay:
"Chúng tôi sẽ, cảm ơn cô, Trương tổng, cô cũng phải hạnh phúc"
Trương Diệc lắc đầu cười khổ, ánh mắt thủy chung giao trên người Lương Tu Kiệt:
"Tôi không biết nữa, hạnh phúc đối với tôi là một thứ xa xỉ, hy vọng như lời chị nói đi, tạm biệt Tu Kiệt, chúc hai người tất cả"
Tiếng giày cao gót thanh lãnh nện cộp cộp trong hành lang bệnh viện, nặng nề mà thê lương. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nữ nhân, trôi cả lớp ngụy trang kiên cường của nàng
Người đã hạnh phúc bên người mình yêu rồi, hẳn nàng nên buông, buông một đoạn tình không thuộc về mình
Lý Thục Nhàn trầm mặc.
"Trương Diệc, chị ấy là nữ nhân tốt"
"Ừm"
Ách, dường như cô nghe mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây nga
Ngữ khí Lý Thục Nhàn trong phút chốc muộn phiền đứng lên, nàng rũ mi:
"Kiệt, em có hối hận vì chọn tôi không?" Bên em nhiều nữ nhân ưu tú như vậy, hơn nữa, trẻ trung hơn nàng, nhan sắc lại đẹp, công việc không thành vấn đề
Lý Thục Nhàn tự ti.
Lương Tu Kiệt tiến đến ôm nàng, ở bên tai thủ thỉ:
"Thục Nhàn, em yêu chị, duy nhất chị, sao em lại hối hận khi chọn chị đây, nữ nhân ngốc của em"
"Đừng nghĩ bậy nữa, chúng ta ra khuôn viên bệnh viện tản bộ đi, ở trong này hoài em ngột ngạt quá"
Lý Thục Nhàn cười gật đầu.
Khí hậu rơi vào gần đầu đông nên có điểm se lạnh, thinh không mịt mù một màu. Tay Lương Tu Kiệt bỏ vào túi áo khoác Lý Thục Nhàn, đi được một đoạn, nàng đột nhiên dừng lại chỉnh khăn choàng cổ hơi lộn xộn của cô
"Lạnh không?"
"Không, ha ha, có hơi ấm của em ở đây, em còn thấy lạnh sao?"
"Miệng lưỡi trơn tru"
Hai khuôn mặt gần kề, hơi thở các nàng đều phả trên mặt đối phương. Trong nháy mắt, nhu tình xao xuyến đều xem thấu
Lương Tu Kiệt chuyển đầu, phía sau Lý Thục Nhàn ba bốn bước chân, một nữ hài chừng bốn tuổi ngơ ngác nhìn xung quanh, nữ hài đầu tóc đen thùi ngang vai, đặc biệt đôi đồng tử xám tro sáng lấp lánh chọc người mê muội. Nữ hài này vô cùng khả ái nha, không biết người sinh ra nữ hài là ai, hẳn là một nữ nhân ưu tú đi
Lương Tu Kiệt đem bộ dáng sợ hãi cùng mếu máo của nữ hài thu hết trong mắt, cô đoán đoán, dường như nữ hài lạc người thân rồi
"Thục Nhàn, đứa bé đi lạc" Lương Tu Kiệt chỉ tay phía nữ hài
"Ân?"
Lương Tu Kiệt tiến đến nữ hài nhạ nữ hài lùi ba bước vì sợ người lạ, cô tận lực bảo trì nụ cười gần gũi:
"Nhĩ hảo, con đi lạc sao, cha mẹ con ở đâu?"
"....." Nữ hài cúi đầu, xoa hai bàn tay nộn nộn, im lặng không nói
"Nhĩ hảo bạn nhỏ, ta không phải người xấu, có thể nói cho ta biết sao?"
"M-Mẹ...Ô....Ô....muốn mẹ" Nữ hài dụi mắt, đột nhiên ủy khuất khóc lên khiến người phụ cận dùng biểu tình kỳ quái nhìn chằm chằm các nàng
Lương Tu Kiệt lúng túng: "Uy, này...." sau đó dùng ánh mắt cầu cứu phóng qua Lý Thục Nhàn
"Bé ngoan đừng khóc, nói cho a di biết, nhà con ở đâu, con đi lạc đúng không?" Lý Thục Nhàn lấy khăn tay lau nước mắt nữ hài, ôn nhu vỗ nữ hài lưng
"Lạc...không thấy mẹ và mommy...Ô"
"Ngoan, con bao nhiêu tuổi?"
Nữ hài giơ bốn ngón tay.
"Con tên gì, đừng sợ, con nói đi, chúng ta sẽ giúp con tìm lại mẹ"
Nữ hài khó khăn phát âm, hoạt nộn lại ngây thơ càng chọc người thương yêu
"Tả.....Khuynh.....Bạch...."
Nữ hài hơi chuyển đầu, xa xa trông thấy nữ nhân xinh đẹp loay hoay tìm kiếm thứ gì đó, nữ hài lau nước mắt, mừng rỡ hô lớn:
"M-Mẹ, mẹ, Khuynh Khuynh đây, mẹ..."
Lương Tu Kiệt, Lý Thục Nhàn cũng theo hướng thanh âm nhìn lại, đồng dạng trông thấy nữ nhân xinh đẹp tiến đến nơi các nàng. Nữ nhân này, mắt phượng, mày liễu, chiếc mũi tú dĩnh cùng làn da nõn nà, phi thường tuyệt mỹ, kinh tâm động phách
"Tiểu Khuynh, con không sao chứ, mẹ xin lỗi, mẹ sơ ý quá" Nữ nhân ôm nữ hài vào lòng, khoé mắt đỏ hoe cho biết nàng có bao nhiêu lo lắng
"Mẹ, đừng khóc, mommy biết mẹ khóc sẽ buồn nga, con và tỷ tỷ cũng buồn" Nữ hài cười hì hì lau nước mắt nữ nhân
"Ừm, nghe lời con, ta không khóc nữa" Nữ nhân đứng lên, hướng Lương Tu Kiệt, Lý Thục Nhàn cười cười:
"Tôi là Tả Ngôn Nhiên, thành thật cảm ơn hai người"
"Đừng khách khí, lần sau chú ý đứa nhỏ chút là được rồi"
Tả Ngôn Nhiên nắm nữ hài nhỏ bé cánh tay ly khai
"Tiểu Khuynh, chúng ta về nhà thôi, mommy của con và tỷ tỷ đang đợi đâu"
"Mẹ ơi, bế bế" Nữ hài giang rộng hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập ý cừoi
"Được"
Lý Thục Nhàn trông theo bóng dáng nữ nhân đi xa, nghiêng đầu quan sát sườn mặt anh khí của Lương Tu Kiệt, tựa hồ em ấy rất thích hài tử nha
Lý Thục Nhàn nhón chân, nụ hôn dịu dàng rơi trên môi Lương Tu Kiệt:
"Tuần sau chúng ta đến Venice đi"
"Ừm, Thục Nhàn, đêm nay em không muốn ăn cháo nữa, ngán muốn chết, em thích canh rau do chị làm hơn"
"Được, miễn em thích"
Tiếng nói cười rôm rả vang dọc dãy hành lang, cuộc nói chuyện vẫn chưa hề ngưng lại, hai thân ảnh mỹ mạo đan xen nhau, đẹp vô cùng....