cavien6666
Thời gian thong thả trôi qua, vòng chung kết WCG ngày càng gần hơn.
Học kỳ trước Lạc Anh đã vượt qua tiếng Anh cấp 4, quyết định học kỳ này thử cấp 6, mỗi ngày buổi tối đều sẽ ở trong phòng nửa giờ học từ đơn, sau đó làm bài tập hoặc là nghe các bài kiểm tra để cải thiện bản thân.
Ngày bình bình đạm đạm qua.
Bởi vì thói quen sống cùng quy luật không đồng nhất, mặc dù họ sống chung dưới mái nhà, số lần nói chuyện gặp mặt ít đến thảm thương.
Vì không đánh thức anh, Lạc Anh dường như đã hình thành thói quen, mỗi ngày buổi sáng sáu giờ, phía đông mặt trời vừa nhô lên một chút, cô đều sẽ vô ý thức rời giường, chân trần, mở to đôi mắt mê man, giống như u hồn chuyển đến phòng đối diện, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp trèo lên giường, tiến vào vòng tay người đàn ông.
Biết cô đến đây, Thẩm Chi Châu vươn cánh tay dài, một cái nghiêng người liền quấn cô, ôm vào trong ngực tiếp tục ngủ.
Cô bé giống như thú nhỏ vô danh, ở trong lòng anh cọ cọ, cong người, tìm kiếm vị trí thích hợp nhất, tiếp tục ngủ.
Bảy giờ, bầu trời cuối cùng cũng sáng rõ.
Lạc Anh nên rời giường đến trường học, cô bĩu môi, xoa mắt, chậm rãi bò ra khỏi vòng tay người đàn ông, muốn xuống giường.
Ai ngờ, người đàn ông tăng thêm sức, không cho cô đi.
Lạc Anh bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo mũi cao thẳng của anh: "Em muốn đi lên lớp."
"Ừ."
Cô giống như bình thường, ngẩng mặt, vuốt cằm anh, in môi lên má, đi theo đường quai hàm, hôn đến khóe miệng, hoạt bát ở trên môi anh nhấp một ngụm, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Trong ánh mặt trời ấm áp, anh dường như nở nụ cười.
Bàn tay to đè lại đầu của cô, ngón tay nâng cằm cô lên, đầu lưỡi thâm nhập, hôn càng sâu.
Cuối cùng, môi dừng ở xương tai mỏng của cô, tiếng nói khàn khàn: "Chào buổi sáng, chú ý an toàn."
"Vâng, chào buổi sáng."
Lạc Anh được anh nới ra, linh hoạt xuống giường,liếc nhìn thời gian, nhanh chóng rửa mặt, thu thập túi sách, liền như vậy ra cửa.
Buổi tối tan học trở về.
Thẩm Chi Châu không ở nhà như mọi khi.
Lạc Anh gọi thức ăn bên ngoài, vừa xem tivi vừa ăn, ăn xong đi vứt rác, tắm rửa trở về phòng, đọc sách một lát, thật sự rất buồn ngủ, liền tắt đèn trèo lên giường đi ngủ.
Rạng sáng, 2 giờ rưỡi.
Cô nghiêng người ngủ, bởi vì giấc ngủ rất cạn, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động, cô nghe thấy rõ, bên môi không tự chủ nở một nụ cười.
Sau đó, là tiếng bước chân tận lực nhẹ nhất, chậm nhất vang lên bên ngoài phòng, không nghe kỹ, cơ bản là không nghe thấy.
Đèn phòng tắm bật sáng, tiếng nước rào rào truyền đến ——
Ước chừng mười phút sau, có người đi vào phòng của cô,cái bóng cao lớn bao trùm, anh nhìn vào mắt của cô, mũi của cô, vành tai mỏng manh, cuối cùng, tầm mắt dừng ở môi anh đào phấn nộn.
Không chút nghĩ ngợi, liền như vậy cúi người hôn xuống.
Một khi hôn lên, liền thế nào cũng không tách ra được.
Cô có chút thanh tỉnh, tay mảnh khảnh vô thức đặt lên vai anh, chậm rãi thuận theo anh.
Ngoài cửa sổ trăng lạnh như nước, trong cửa sổ cảnh xuân chợt nóng.
Trong phòng ngủ người đàn ông cúi đầu thở hổn hển, cùng với cô bé nhẹ nhàng nức nở kêu gọi, cô giống như con mèo làm nũng lại đỏ mặt, hai gò má nhiễm lên một chút đỏ ửng.
Cuối cùng, Lạc Anh mệt mỏi, "Thẩm Chi Châu, anh tha em đi..."
Cô nhỏ giọng nói, còn mang theo nhợt nhạt run rẩy.
Người đàn ông quả thực tha cô, ở bước cuối cùng dừng lại, xoa xoa tóc dài mềm mại của cô, xuống giường, một lần nữa đi sửa sang lại một chút, mới trở về phòng ngủ.
••••
Thi cấp 6 ngày đó, vừa khéo là cuối tuần.
Từ mùa giải thông thường đến chuẩn bị tiến đến vòng Playoff sắp tới, chiến đội NG huấn luyện mấy tháng, quyết định trước trận đấu an bài các thành viên đội 1, toàn bộ đi San Francisco tiến hành tập huấn, chuẩn bị tốt nghênh đón vòng chung kết kế tiếp.
Lạc Anh buổi chiều thi xong, phải đi sân bay tiễn Thẩm Chi Châu.
Người đàn ông gặp cô cảm xúc sa sút, từ trong ba lô lấy ra một lọ sữa chua, rút ống hút, xuyên qua lớp bạc trên mặt, đưa cho cô uống.
Cô bé nắm giữ, đưa đến bên môi, hút mấy ngụm.
Thẩm Chi Châu hạ mắt nhìn thẳng cô, hỏi: "Thi thế nào?"
"Vẫn được. Nghe rất khó, đọc cũng rất khó." Lạc Anh nhíu nhíu mày, "Nhưng là em tập trung ở viết văn cùng phiên dịch, chắc là không thành vấn đề đi."
Lạc Anh khó có thể tưởng tượng, trong một tháng này, đây là lần bọn họ nói với nhau nhiều nhất.
"Khi nào thì nghỉ phép?" Thẩm Chi Châu nâng tay sờ sờ đầu cô, tiếng nói khàn khàn vô thức nhiễm lên một chút sủng nịnh.
"Khoảng nửa tháng nữa, bọn em sẽ chính thức bước vào tuần thi vào tuần tới." Lạc Anh mím mím môi, nhỏ giọng hỏi anh, "Các anh thật sự không được nghỉ?"
"Không có." Thẩm Chi Châu ngữ khí lộ ra một cỗ bất đắc dĩ, không nói dối nói, " Sắp đến trận đấu, phỏng chừng kết thúc trận đấu mới được thoải mái, trận đấu kết thúc được nghỉ dài. Vừa khéo mang em đi nghỉ hè. Mang em đi chơi, hả?"
"Được được." Cô bé trong mắt cất giấu kích động, nhưng lại nghĩ đến kế tiếp gần một tháng không gặp, thần sắc lại trở nên trống rỗng vô thần.
Hoàng mao đến nhắc nhở một câu: Chuẩn bị đăng ký.
Thẩm Chi Châu gật gật đầu, trước khi đi cúi người ôm cô, xoa lưng cô, khẽ nói: "Anh đào, anh phải đi."
"Ừ." Lạc Anh cằm để ở đầu vai anh, cọ cọ, nặng nề mà gật đầu, "Chú ý an toàn, cơm chiều nhất định phải ăn, chăm sóc tốt bản thân."
"Ừ." Thẩm Chi Châu buông cô ra, đứng lên, xoa bóp khuôn mắt nhỏ nhắn bóng loáng của cô, hạ mắt nhìn thẳng ánh mắt cô, còn nói lại, "Anh đi.Về sớm một chút, buổi tối tận lực không đi ra ngoài."
Lạc Anh lại đặc biệt ngoan gật gật đầu, nắm giữ bàn tay to của anh, mắt thấy anh chậm rãi xoay người, đầu ngón tay bị cô nắm, nới lỏng từng cái một, rút lui...
Cuối cùng, người đàn ông quay lưng lại, kéo hành lý, quyết đoán hướng cửa đăng kí mà đi.
Hoàng mao đi tới, đồng tình vỗ vỗ vai Thẩm Chi Châu, bước chân nhất quán rời đi.
Lạc Anh nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, đi mấy bước, Thẩm Chi Châu dường như quay đầu.
Lạc Anh nhăn lại mày, bước chân không chịu khống chế, cũng đi mấy bước về phía trước, đuổi theo, tầm mắt luôn luôn dính ở trên người anh.
Cho đến khi, đuổi tới chỗ không thể đi qua.
Lạc Anh dừng bước, hờ hững đứng một lát, một người cô linh linh, đứng ở quầy bán vé.
Người đàn ông hình như có phát hiện nhìn qua, trầm mặc không nói.
Điện thoại vang lên trong túi, Lạc Anh lấy ra, dán tại bên tai, nhận điện ——
"Anh đào, trở về." Anh trong lời nói mang theo cứng rắn, lạnh lùng mệnh lệnh.
Lạc Anh bướng bỉnh không nói chuyện, cô bắt đầu hoài nghi bản thân có phải có chút làm kiêu, rõ ràng chỉ là tách ra hơn một tháng mà thôi, cũng không phải sinh ly tử biệt, vốn không phải khó khăn như vậy.
Nhưng cô chính là khống chế không được, lắc lắc đầu, nước mắt lả tả theo khóe mắt tràn ra, chảy xuống mặt trắng nõn của cô.
"Anh đào, về nhà." Người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng, ngữ khí không cứng rắn như trước.
"Thẩm Chi Châu."
Cô hô hắn một tiếng, trong giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở, hô hấp có chút dồn dập.
Có thể là không muốn để cho anh thấy bản thân đang khóc, lông mi run lên, quay lưng lại.
Hành khách xung quanh đi lại vội vàng, rất ít người chú ý đến cô.
Thẩm Chi Châu không gác điện thoại, luôn luôn lẳng lặng chờ đợi.
Cho đến khi cô điều chỉnh tốt cảm xúc, chậm lại hô hấp, mới cắn môi, gằn từng tiếng chậm rãi mở miệng, "Thẩm Chi Châu, chờ em kết thúc kỳ thi, em đi San Francisco tìm anh được không?"
Thẩm Chi Châu nhìn bóng lưng cô, một lát sau mới trả lời: "Được, chờ em."
Anh đáy mắt tràn ra chút đau lòng, "Ngoan, đừng khóc."
Cô bé chớp mắt, rốt cục nở nụ cười.
•••••
Trong tuần thi.
Lạc Anh như trước nghiêm túc, không phải lên lớp, cô liền ngồi trong phòng không ngừng đọc sách ôn tập, giống như học kỳ trước, cô đã lên kế hoạch ôn tập kỹ càng.
Hệ thống học bổng đại học A là hệ thống năm học, học kỳ trước Lạc Anh cầm hạng nhất, lần này nếu có thể xếp top3, học bổng sẽ chảy vào túi của cô.
Nếu là lại cầm hạng nhất, trường học sẽ chủ động đem tư liệu cùng thành tích của cô trình lên, giúp cô xin cấp học bổng quốc gia, đến lúc đó liền lại có một khoản rất lớn.
Lâm Duyệt gặp Lạc Anh nghiêm túc như thế, cong vai, cười hì hì hỏi: "Thế nào? Có tin tưởng sao? Học bổng Quốc gia đang hướng cậu vẫy tay."
"Tùy tiện đi." Lạc Anh một bên đọc sách một bên nhàn nhạt trả lời, "Tôi hiện tại thầm nghĩ thi ngay lập tức."
"Tôi dựa vào!" Lâm Duyệt trừng mắt to, kinh ngạc một cái chớp mắt, quả thực cảm thấy bất khả tư nghị, "Tùy tiện? Này cũng không giống cậu, học kỳ trước cậu không phải là còn rất tự tin, rất có lòng hiếu thắng sao? Còn nói nhất định phải áp đảo Đoạn Thần Hiên đứng thứ nhất, học kỳ này như thế nào?"
"Học kỳ này rất mệt, mong kết thúc nhanh." Lạc Anh ngoéo môi,duỗi lưng một cái, đánh cái ngáp.
Lâm Duyệt khinh bỉ liếc cô một cái, không khách khí vạch trần: "Cậu mệt cái rắm, học kỳ này thăng hoa trong tình yêu, ok? Mỗi ngày ngâm mình ở bên trong mật đường, ngọt chết cậu đi. Đúng rồi, chúng ta thi mấy môn..."
Cô ấy vươn ngón tay nghiêm túc đếm đếm, "Năm môn, còn có bảy ngày liền nghỉ phép, rất nhanh sẽ giải phóng, còn có thể xem trận đấu WCG."
Lâm Duyệt này mê trò chơi, suốt ngày, chỉ nghĩ đến chơi.
"Bảy ngày?" Lạc Anh bả vai hạ xuống, giống như quả bóng xì hơi, khóc không ra nước mắt, "Bảy ngày, còn lâu mới đến."
•••••
Thẩm Chi Châu sau khi đi San Francisco tập huấn, cuối cùng ngừng thức đêm.
Cường độ huấn luyện cực cao, chiến đội sợ phá vỡ cơ thể nhóm đội viên, long trọng mở cuộc họp, điều chỉnh lớn thời gian huấn luyện, còn lập ra kế hoạch huấn luyện nghiêm ngặt.
Lạc Anh đều trước 10 giờ tối, đem nhiệm vụ ôn tập hôm nay hoàn thành, tắm sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Thẩm Chi Châu gọi video.
Lúc này, San Francisco vừa khéo là giữa trưa, buổi sáng huấn luyện một vòng.
Huấn luyện hình như có chút trễ, Lạc Anh đợi gần nửa giờ, đối phương còn không có gọi tới.
Ngay tại lúc cô buồn ngủ, ghé vào trên giường chuẩn bị ngủ, thanh âm Wechat bị cô tận lực nâng cao, tích táp cao thấp nối tiếp vang lên ở trong phòng.
Cô lập tức trợn to mắt, bên cạnh rung rung, nhấc lên di động, luống cuống tay chân vội vàng nhấn nghe.
Bởi vì quá mức vội vàng, Lạc Anh không thể cầm chắc di động, thân máy theo lòng bàn tay cô trượt xuống một chút, video clip trò chuyện vừa khéo chiếu vào làn da trắng trắng non mềm dưới cổ.
Trong video Thẩm Chi Châu không biết nhìn thấy gì, mắt anh tối sầm, uống nước sặc khụ hai tiếng.
"Lạc Anh, Lạc Anh?"
Lạc Anh đem di động một lần nữa cầm chắc, nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp dễ nhìn, đối với việc vừa rồi không chút nào phát hiện, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Em đây, anh hôm nay thế nào lâu như vậy mới gọi cho em? Em nhanh buồn ngủ..."
Người đàn ông đối với việc vừa rồi làm như không thấy: "Hôm nay huấn luyện có chút vấn đề, kết thúc chậm một chút."
"Có vấn đề." Lạc Anh khẩn trương hỏi, phảng phất một tuần sau lên thi đấu chính là cô, "Có ảnh hưởng trận đấu không, anh tuần sau liền lên thi đấu."
"Yên tâm, ảnh hưởng không lớn."
"Vậy là tốt rồi." Lạc Anh nhẹ nhàng thở ra, ở trên giường mềm nhũn lật người, nghiêng đầu, di động để ở đầu giường, ngoan ngoãn hỏi anh, " Có ăn cơm trưa không? Buổi sáng có ăn bữa sáng không?"
"Ăn." Người đàn ông nghiêm túc đáp, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Không dám không ăn."
"Phải không?" Lạc Anh nheo lại mắt, khẩu khí giống thầy giáo kiểm tra bài tập học sinh, "Không được gạt em. Chờ em sang bên đấy, hỏi Thư Bội, nếu Thư Bội nói với em, anh có một ngày không đúng hạn ăn cơm, anh nhất định phải chết, Thẩm Chi Châu."
Thẩm Chi Châu nghiêng đầu, nhìn cô nở nụ cười, thản nhiên nói: "Tùy thời xin đợi."
"Rất nhanh." Lạc Anh quyệt quyệt môi, "Em còn có hai môn liền thi xong rồi, hơn nữa hai môn là thi liên tiếp, ngày mai thi một môn, ngày kia thi một môn, em liền đi tìm anh."
"Ừ, nhớ em." Người đàn ông tựa hồ hơi mệt, xoa xoa mũi, còn không quên dặn dò, " Trước khi lên nhớ gửi tin nhắn cho anh, đến cũng gửi tin nhắn cho anh, anh đi đón em."
Lạc Anh: "Được."
Nói xong câu đó, Thẩm Chi Châu đem di động tùy tiện đặt trên tủ đầu giường, không tắt video, đứng lên, cởϊ áσ, lộ ra thắt lưng tinh tráng đẹp mắt, khom lưng muốn cởϊ qυầи, nhớ tới cô bé còn mở to đôi mắt nhìn anh, bước đến tủ quần áo, tìm quần áo thay đổi.
Khẽ nói: "Hôm nay điều hòa ở phòng huấn luyện hỏng rồi, ra rất nhiều mồ hôi. Anh đi tắm một cái."
"Ừ, anh mau đi đi, em cũng chuẩn bị ngủ." Giọng cô rất khẽ truyền qua điện thoại.
Người đàn ông câu môi cười, chân dài rảo bước tiến đến phòng tắm.
Chờ anh tắm xong, đi ra, cầm lấy di động, phát hiện Lạc Anh đã nhắm mắt lại lẳng lặng ngủ.
Thiếu nữ gò má bị áp ở bên gối đầu, lông mi mềm yếu hạ xuống, môi mềm mại hé mở, hô hấp đều đều.
Thẩm Chi Châu lẳng lặng ngồi ở trước giường, đối diện với ánh nắng vàng ấm áp ngoài cửa sổ, anh một tay nắm di động, tầm mắt dừng ở khuôn mặt đang ngủ của cô, nhìn mười phút.
Muốn tắt video, nhưng lại sợ tiếng chuông bên kia không tắt, tắt đi video sẽ phát ra âm thanh đánh thức cô.
Anh đem di động đặt ở đầu giường, nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Thẳng đến xế chiều huấn luyện bắt đầu, anh vẫn như cũ không có tắt video, đặt điện thoại trong khách sạn, luôn luôn bật.
Buổi tối huấn luyện trở về.
Thẩm Chi Châu về khách sạn, lấy điện thoại để trên mặt bàn, video mấy giờ trước đã bị đối phương tắt đi, còn phát đến đây một chuỗi lớn gần 50 cái a a a a a a a a!
[ Em tối hôm qua không đóng video? ]
[ làm sao anh cũng không tắt đi, ô ô ô ô ô em ngủ khẳng định đặc biệt xấu, ở trong clip phóng to sống động, không biết có chảy nước miếng hay không. ]
Thẩm Chi Châu: [......]
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm kia một chuỗi lớn "A a a a a" cùng "Ô ô ô ô ô", tưởng tượng một chút vẻ mặt đáng yêu của cô bé khi đánh mấy cái văn tự này.
Cô nhất định là ngậm miệng, mặt trùng xuống.
Vì an ủi bạn gái, Thẩm Chi Châu trả lời: [ rất xinh đẹp. ]
Lạc Anh thi xong đi ra, nhìn chằm chằm ba chữ này, di động đều cầm không ổn định, đồng tử khẽ run, ngây người một hồi lâu, vẫn là không nghĩ ra, Thẩm Chi Châu này ba chữ cuối cùng rốt cuộc là có ý tứ gì?
Thế nào có chút chế giễu?
Đúng vậy đi? Thế nào giống như vậy đâu? Càng xem càng giống...
Nhưng anh dám sao?
Nếu trước đây, Lạc Anh khẳng định không chút do dự nói anh không dám, nhưng hiện tại anh không ở bên cạnh cô, không dám khẳng định.
Lạc Anh càng xem càng cảm thấy ba chữ kia rất có lệ, trước kia anh không gửi Wechat như thế này, vì sao vừa đi San Francisco liền biến thành như vậy.
Vào buổi tối gọi video, Lạc Anh trong lòng sinh hờn dỗi, nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh.
Từ nông đến sâu hỏi: "Thẩm Chi Châu, các cô gái ở San Francisco nhìn có được không?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cô, thuận miệng đáp: "So trung quốc cởi mở hơn."
Này...
Ngữ khí rất có lệ.
Lạc Anh yên lặng ai thán một tiếng, xoa xoa mũi, lại hỏi: "Anh ở bên kia nhiều ngày như vậy, có quen bạn mới không?"
"Có mấy cái."
Thật sự có!
Lạc Anh nghiêm túc nhíu nhíu mày, thẳng người, ngồi ở trên giường, rõ ràng hỏi: "Bên kia quán bar có vui không?"
"Anh không đi quán bar."
"Em không tin." Lạc Anh nheo lại mắt, chém đinh chặt sắt.
Người đàn ông liếʍ liếʍ môi, ở giờ phút này, rốt cục ý thức được cô đang ghen, nhưng cũng không biết cô lại ghen cái gì: "Em làm sao vậy, bảo bối?"
"Hiện tại biết gọi em bảo bối, sáng hôm nay có lệ với em, sao không thêm hai chữ "bảo bối " vào?"
Thẩm Chi Châu:???
"Anh khi nào thì có lệ với em?"
"Anh không sao?"
"Em nói thẳng."
Lạc Anh thấy anh đã hỏi như vậy, trực tiếp làm rõ nói: "Em buổi sáng gửi Wechat cho anh, nói một đống lớn lời nói, anh trả về sáu cái im lặng tuyệt đối, thêm ba chữ?"
Thẩm Chi Châu không hiểu: "Anh không phải khen em sao? Rất xinh đẹp."
"Anh đừng nói ba chữ này!" Cô bé không lý do xù lông, trừng to mắt, mặt ngẩng lên tranh luận với anh, "Nào có người nói như vậy. Chiếu theo lẽ thường, có người sẽ trả lời như vậy sao? Không nên an ủi một chút, nói không có chảy nước miếng, làm sao có thể không đẹp, vẫn là đẹp như vậy, mà anh chỉ ba chữ."
Thẩm Chi Châu bật cười, thấy vẻ mặt tức giận của cô đáng yêu như thế, thật muốn duỗi tay tới xoa bóp.
"Anh còn cười?"
"..." Thẩm Chi Châu giơ tay đầu hàng, "Được được được, là anh không giỏi nói chuyện, trả lời thật sự hơi ngắn. Nhưng anh thực không nghĩ có lệ với em, cũng không đi quán bar."
Lạc Anh nói chuyện nói mệt mỏi, ghé vào trên giường, tiếp tục "Giáo huấn" anh: "Anh xem bình rượu sau lưng kìa, không phải là từ quán bar mang về sao?"
Thẩm Chi Châu nghiêng đầu quét mắt, cảm giác có chút đau đầu.
Bình rượu kia quả thật là từ quán bar gần đây mang về, nhưng không phải là anh mang về.
"Anh thực không đi."
"Ừ."
"Anh mỗi ngày gọi video với em, buổi tối còn muốn huấn luyện, anh làm sao có thời gian đi quán bar?"
"Em biết, em chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Lạc Anh có chút mệt nhọc, kỳ thực cô cũng không có không tin anh, chính là lâu như vậy không gặp, tâm có chút trống rỗng, không có cảm giác an toàn.
Cô nhấc lên môi, dụi mắt, thanh âm ôn nhu nhẵn nhụi theo hàm răng đều đặn phát ra, khẽ nài nỉ: "Thẩm Chi Châu, anh dỗ dành em."
"Anh dỗ dành em, em liền không tức giận."
Đối phương im lặng vài giây.
Ngay tại lúc Lạc Anh cho rằng Thẩm Chi Châu không biết nên nói cái gì ——
Tiếng nói lành lạnh dễ nghe, xuyên thấu qua điện thoại chậm rãi đi đến bên tai cô, gây ra một chút gợn sóng:
"Lạc Anh, anh yêu em."
♡♡♡♡♡
Tác giả có chuyện muốn nói: Haiz! Lời yêu thương đẹp nhất thế giới không phải là "Anh yêu em" sao!!!!!!!