Tiểu Anh Đào

Chương 43

cavien6666

Huấn luyện đến gần sáu giờ tối, thành viên chiến đội liên tục tập trung vài giờ, đều có chút mệt mỏi, lão Lí cho bọn họ nghỉ một tiếng, để bọn họ đi ăn cơm, tỉnh tỉnh não.

Các thành viên nhất nhất tán thành, tất cả đều duỗi thắt lưng, rời khỏi phòng huấn luyện.

Cách phòng nghỉ, còn có thể nghe được bọn họ trò chuyện: Đợi lát nữa đi chỗ nào ăn ăn ngon, một giờ có thể nghỉ ngơi tốt... Linh tinh.

Lạc Anh ngồi ở phòng nghỉ cùng Thư Bội tán gẫu, không phát hiện Thẩm Chi Châu đi ra, tò mò nháy mắt mấy cái.

Thư Bội cười nhẹ nói: "Bọn họ nghỉ ngơi, Pluto chắc là còn trong phòng huấn luyện, cô có thể đi vào tìm hắn."

"Vào phòng huấn luyện sao?" Lạc Anh đôi mắt sáng ngời, thử thăm dò hỏi lại một lần, "Thật sự có thể đi vào sao?"

"Vì sao không thể?" Thư Bội không hiểu mạch não của cô, "Hiện tại bọn họ đã không huấn luyện, đi vào cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ, đương nhiên có thể đi vào."

Lạc Anh hì hì nở nụ cười: "Tôi cho rằng... phòng huấn luyện chiến đội, đều đặc biệt bí mật, giống như hội thảo bí mật của các nghành nghề khác."

"Cô xem quá nhiều phim rồi? Nào có bí ẩn như vậy?" Thư Bội nhẹ nhàng gõ gõ đầu cô, cúi đầu nở nụ cười thanh, "Lại nói, cô là người một nhà."

"A?"

"Tự đi vào." Thư Bội không nói nhiều, đứng lên, "Tôi đi đây."

Lạc Anh nhức đầu, bên môi tràn ra một chút cười, gặp Thẩm Chi Châu còn không có đi ra, liền bước chân chậm rãi chuyển đến cửa phòng huấn luyện, đầu nhỏ ngó vào, hướng bên trong nhìn nhìn.

Bên trong chỉ có một người, bóng lưng thẳng tắp ẩn nấp trong bóng đêm, vai rộng chân dài, không gian nhỏ dưới bàn chơi game hơi chật chội không thể chứa đôi chân dài, có vẻ hơi co quắp.

Không biết anh đang nhìn cái gì, màn hình máy tính thường thường phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, phản chiếu đường quai hàm mượt mà rõ ràng, môi mỏng mân thành một đường thẳng.

Rất nghiêm túc a...

Lạc Anh không dám quấy rầy anh, bước chân nhẹ nhàng, đi vào một chút, từ từ ngồi xuống ghế đằng sau lưng anh.

Bên trong ánh sáng quá mờ, Lạc Anh không thấy được sợi dây kết nối với thiết bị máy tính dưới chân, bị vấp một cái, đầu gối đập vào ghế, gây đau đớn.

Cô hít vào một hơi, "Ui da" một tiếng.

Người đàn ông mang tai nghe, không hề phát hiện.

Cô hướng bóng lưng anh quyệt quyệt miệng, hư không giơ mấy quyền, nhưng là không nói cái gì, lẳng lặng nhìn anh.

Ước chừng qua khoảng mười phút, anh phảng phất ý thức được thời gian trôi qua, đóng video phục bàn, tháo xuống tai nghe đang muốn đi ra tìm Lạc Anh.

Ai ngờ, người liền ở sau lưng anh, ngoan ngoãn ngồi, giống học sinh ôn nhu mềm mại, mở to mắt, nhìn anh không chớp mắt.

Người đàn ông khóe môi gợi lên, lôi kéo tay cô, đem cô ôm đến trên đùi: "Vào khi nào?"

"Chắc khoảng mười phút." Lạc Anh ôm cổ anh, cẳng chân quơ quơ, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt trên người anh.

Cô giật mình, tò mò hỏi: "Thẩm Chi Châu, anh vừa mới đang làm cái gì?"

"Hả?"

"Chính là..." Cô miêu tả một chút hình ảnh vừa mới thấy, " Anh không đánh trò chơi, cũng không có luyện tập a, anh nhìn chằm chằm vào một hình ảnh trong trò chơi, lặp đi lặp lại, là đang làm gì?"

"Phục bàn, hiểu không?"

"Không hiểu." Cô bé lắc đầu, "Em luôn luôn nghe Thư Bội nói ra thuật ngữ này, nhưng em không biết là có ý gì."

"Anh nói cho em biết, nghe này." Anh cực kì nhẫn nại mở ra hình ảnh vừa rồi, đó là bản ghi màn hình của trận đấu, chậm rãi nói, "Huấn luyện đội ngũ chuyên nghiệp, cơ bản không phải dựa vào không ngừng đánh trò chơi, phần quan trọng để không ngừng nâng cao bản thân, là phục bàn, đem trên trận đấu hoặc tự luyện tập, phát lại video, phóng to ống kính, càng không ngừng quan sát một điểm nhất định, hoặc là đi tìm sai lầm của bản thân, suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân sai lầm là cái gì, như thế nào tránh cho sai lầm..."

"Em đã hiểu." Lạc Anh gãi cằm anh, phát hiện anh vừa tiếp xúc với lĩnh vực bản thân am hiểu, sẽ dị thường chuyên chú nghiêm cẩn, rất có mị lực.

" Giống như bình thường làm bài tập, luyện tập đề, quay đầu lại đi kiểm tra, sửa lỗi."

"Ừ, đúng. Em nói cũng không sai." Thẩm Chi Châu nhéo nhéo gò má đáng yêu của cô, thấp giọng hỏi, "Đói bụng sao?"

"Có chút." Lạc Anh tiếng nói mềm nhẹ, cúi đầu.

"Phải chờ một lúc, anh mới nhờ họ ra ngoài mua đồ." Anh cúi đầu liếc mắt đồng hồ, "Chắc cũng sắp về."

Lạc Anh nhàm chán xoay người, sờ sờ bàn phím chuột và tai nghe trang bị trên máy tính để bàn, tùy tay đè, bàn phím rất mềm mại, chuột cũng vậy, vô cùng sung sướиɠ.

Cô tùy tiện nhấn chuột, mở ra một cái phần mềm, mở ra mới phát hiện, cư nhiên là khởi động steam ăn gà.

Thẩm Chi Châu nhướn mày,bàn tay to phủ lên bàn tay nhỏ đang nắm chuột của cô, di chuyển, ấn nhẹ, tiến đến bên tai cô hỏi: "Em có muốn thử không?"

"Trò chơi sao?"

"Ừ."

"Có." Lạc Anh lòng có điểm hư, dù sao cô chơi không quen trò này, trước kia Thỏ xám từng cố gắng mang cô theo, cuối cùng bỏ cuộc, sau đó, Lạc Anh không bao giờ chạm qua trò chơi này.

"Nhưng mà em không biết."

"Anh dạy cho em."

Thẩm Chi Châu tiếng nói trầm thấp, ở trên đỉnh đầu cô vang lên, tay to nắm giữ tay nhỏ bé của cô càng không ngừng di chuyển chuột, cũng không biết nhấn cái gì, liền như vậy tiến vào trò chơi.

Lạc Anh nhìn giao diện trò chơi, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Sau khi vào trò chơi, thông thường cần chờ một phút ở quảng trường tố chất mới chính thức bắt đầu.

Trong một phút đồng hồ ——

Thẩm Chi Châu không nhanh không chậm nói cho Lạc Anh, các thao tác ấn phím: "Di chuyển qua lại, trái phải là WSAD, nổ súng chuột trái, nhắm bắn chuột phải, chuyển vũ khí G,nạp đạn R, đi bộ Shift, nhảy phím cách..."

Như thế linh tinh, nói gần 20 cái thao tác ấn phím, Lạc Anh cảm giác đầu óc bỗng chốc bị nhồi vào, không biết gì, chỉ nhớ thao tác di chuyển xung quanh cùng chuột trái phải.

Thẩm Chi Châu sủng nịnh xoa xoa tóc dài mềm mại của cô: "Nhớ kỹ sao?"

"..." Lạc Anh không nói chuyện, nhưng biểu cảm sớm thuyết minh tất cả.

Thẩm Chi Châu cũng biết cô khẳng định nhớ không được đầy đủ, vừa mới chẳng qua là trêu cô mà thôi, "Không có việc gì, em biết đi như nào là được, đợi lát nữa anh nói cho em."

"Nhưng mà..." Máy bay đã khởi động, bản đồ xuất hiện trước mặt, Thẩm Chi Châu phóng đại bản đồ cho cô xem, cô nhỏ giọng nói, "Như vậy thật sự sẽ không hạ cánh vào hộp chứ?"

Người đàn ông không nói chuyện, tay phải duỗi đến mặt bàn, cầm cốc nước đến uống.

"Hơn nữa vừa mới tiến trò chơi, em nhìn đến." Lạc Anh oán giận nói, " Cấp của anh rất cao, bậc thầy a. Anh xác định em như thế này vừa đi ra, sẽ không bị bắn chết hả?"

Người đàn ông uống nước, không nhịn được cười, véo mặt cô: "Sợ chết như vậy? Chết thì quay lại lần nữa."

Anh chỉ chỉ bản đồ, giống như cho cô xem bản đồ du lịch, "Muốn đi chỗ nào? Tùy tiện chỉ một chỗ."

"Tùy tiện như vậy sao?" Lạc Anh nghiêm túc nhìn vài lần, "Đi bờ biển thế nào?"

"Có thể." Anh do dự một lát, "Chính là có chút xa, như thế này khả năng phải ngồi xe hoặc là chạy như điên."

"Ngồi xe?" Mắt cô bé sáng ngời, cười nói, "Ngồi xe rất tốt, ngồi xe chơi rất tốt, ngồi trong xe bọn họ có phải không đánh đến chúng ta không?"

"..."

Thẩm Chi Châu không đành lòng đánh vỡ mộng đẹp của cô, bàn tay to trên bàn tay nhỏ bé giật giật, ở trên bản đồ điểm vị trí, thỏa mãn nguyện vọng của cô, đi bờ biển.

Thẩm Chi Châu chọn vị trí đặc biệt thiên vị, cơ bản không có người nào, cho dù có, cũng chỉ là hai ba tân binh không dám đi súng mà thôi.

Anh nói cho cô bé ấn phím nào để nhặt trang bị, nhưng không nói cho cô khẩu súng nào là tốt nhất, khẩu súng nào là kém cỏi nhất, tùy tiện cô nhặt thế nào thì nhặt.

Cô cúi đầu, ngốc dùng một ngón tay ấn bàn phím, dẫn người trên màn hình di chuyển xung quanh, cắn môi dưới, ngơ ngác, lại có vài phần nghiêm túc.

Cô chỉ chỉ con đường làm bằng gỗ ở trên biển, hỏi: "Bên kia có thể đi sao?"

"Có thể." Thẩm Chi Châu còn thân thiện nhắc nhở một câu, "Cẩn thận một chút, đừng ngã xuống."

"Yên tâm, em —— "

Lạc Anh lời còn chưa nói hết, người trong trò chơi không chịu khống chế rơi vào trong biển, bên này nước tương đối nông, nhân vật ngã xuống đang đi trong nước, Lạc Anh muốn cho nhân vật lên bờ, kết quả, ấn phương hướng ngược lại, thẳng tắp hướng xa xa mà đi.

Nước càng ngày càng sâu, nhân vật bơi dưới đáy nước.

Thẩm Chi Châu nhìn nhìn, nhắc nhở cô, "Thở đi."

"Cái gì?" Lạc Anh nóng nảy, "Cái gì thở? Em vẫn luôn thở."

"Không phải nói em, là người trong trò chơi." Thẩm Chi Châu tiếp tục nói, "Em nổi lên, thở đi."

Lạc Anh không biết nên bấm chỗ nào, cuối cùng vẫn là Thẩm Chi Châu giúp cô, mới cứu nhân vật khỏi chết đuối.

Đằng sau, càng gần khu vực an toàn, nguy hiểm lại càng nhiều.

Vài lần đều là Thẩm Chi Châu nói cho cô, nơi nào có người, trốn ở nơi nào, thế nào nổ súng, có người đi lại, một phát bắn chết.

Lạc Anh vừa nghe đến tiếng súng liền sợ hãi, vừa thấy người đến liền hoảng hốt, hơn nữa phản ứng khẩn cấp lộn xộn.

Thẩm Chi Châu càng nhìn càng thấy đáng yêu, tuy rằng vẫn là khó thoát khỏi cái chết, nhưng anh cảm thấy xem cô chơi trò chơi thật sự rất thú vị.

Một ván kết thúc.

Bên ngoài phòng huấn luyện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Hoàng mao, Thú Thú cùng Đản Đản ba người vừa từ bên ngoài ăn uống no đủ trở về, ba cái đại quê mùa nói chuyện đều là chết người không đền mạng.

"U a, ông mùa xuân không tới liền bắt đầu phát bệnh?"

"Nói ai phát bệnh? Ông bị mù sao?"

"Nào, tiếp tục thổi?"

"Nói linh tinh, miệng sạch sẽ cho tôi."

"..."

Thẩm Chi Châu nhăn lại mày.

Mấy người cãi nhau,trong nháy mắt bước vào phòng huấn luyện, sau khi nhìn rõ người ở bên trong, thoáng chốc ngậm miệng, hai mặt nhìn nhau.

Hoàng mao bình tĩnh nhất, cầm hai phần thức ăn đi qua: "Lão đại, của anh. Em nói anh vì sao để em lấy hai phần, thì ra chị dâu ở chỗ này."

Mấy người đối với cục diện trước mặt thích ứng rất nhanh, Thú Thú miệng ngậm cây tăm, đi tới, hỏi câu: "Tới lúc nào?"

"Giữa trưa đã tới rồi." Lạc Anh sắc mặt hơi hơi đỏ lên, đặc biệt ngoan đáp.

"A, thế nào không gặp?"

"Ở phòng nghỉ."

"Thì ra là thế."

Tán gẫu càng ngày càng xấu hổ, Hoàng mao đứng lên, hoạt động gân cốt, chủ động mở ra thức ăn đóng gói: "Thế nào? Những món này được không? Chị dâu có muốn ăn không?"

Bên trong có cá mực Lạc Anh thích, cô gật gật đầu, khẳng định thích.

Cơm chiều qua đi, chiến đội lại một lần nữa bắt đầu huấn luyện.

Lạc Anh không có chuyện gì, liền ôm gối ôm ngồi ở trên sofa phòng nghỉ, xem tivi.

Mười giờ đêm, Thẩm Chi Châu huấn luyện kết thúc đi ra, cô đã buồn ngủ.

Nửa lệch trên sofa, đầu cúi xuống, mắt hơi hơi mở, như thể sắp ngủ.

Thẩm Chi Châu chân dài uốn cong, cúi người, ngồi xổm trước mặt cô.

"Anh đào..."

Anh nhỏ giọng nói.

"Hả?" Mắt Lạc Anh mở ra một chút, mu bàn tay duỗi ra, xoa xoa khóe mắt đỏ vì mệt mỏi, "Phải đi sao?"

"Có mệt không?" Thẩm Chi Châu nặng nề nhìn chằm chằm cô, không đáp hỏi lại, trong mắt đau lòng cùng quan tâm căn bản giấu không được.

Rõ ràng anh nên là người mệt mỏi.

Lạc Anh thấp giọng nói: "Không mệt, chỉ là hơi buồn ngủ."

Cô gian nan thẳng đứng dậy, đứng lên, "Chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Người đàn ông nắm tay cô, ra khỏi câu lạc bộ, đường về nhà không tính là xa.

Nhưng ban đêm trời tối đen, đường phố đầy xe cộ, dòng xe liên tục không ngừng, đèn neon không ngừng nhấp nhấy, kéo ra từng tia sáng.

Thẩm Chi Châu thấy Lạc Anh buồn ngủ đến mức không đi được, cõng cô trên lưng trở về nhà.

♡♡♡♡♡

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm giác như vợ chồng già......