Chương 25: Quý nhân
Mặt trời lên cao tận đỉnh đầu, mấy cây chuối bên tường việnđã
bị nắng thiêu đến mức héo rũ. Ánh nắng chói chang xuyên qua phiến lá dày chiếu xuống mặt đất tạo thành bóng nắng lung linh lay động như sóng nước.
Ngụy gia đại thiếu gia tóc quấn nho khăn,
trên
người mặc chiếc áo gấm màu lam còn mới đưa tay gạt chiếc lá chuối
đang
rủ xuống trước cửa tròn sang
một
bên, dẫn
một
thiếu niên mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn
đi
vào phía trong trong. Thi thoảng cậu lại dừng lại, giới thiệu cho thiếu niên kia phong cảnh trong viện, cười
nói, "Năm nay ít mưa nên nóng bức, ngoài đình hóng gió ở bên hồ mát mẻ hơn
một
chút."
Thiếu niên mặc
một
bộ trường bào xanh đen họa tiết kỳ lân cõng lụa, eo mang thắt lưng, chân
đi
ủng, sống lưng thẳng tắp,
đi
theo phía sau Ngụy đại thiếu gia, trầm mặc
không
nói
một
lời.
Ngụy đại thiếu gia
không
biết thiếu niên cứ thế này là vui hay
không
vui nữa, cậu lo đến toát mồ hôi. An Quốc Công phủ
không
giống những công thần quý thích khác. Hoàng thân quốc thích, dù có diễu võ dương oai đến thế nào, cùng lắm cũng chỉ được
một
hai đời nhưng An Quốc Công phủ
thì
khác. Từ khi khai quốc đến nay, Hoắc gia vẫn luôn là gia tộc tôn quý nhất. Đan thư thiết khoán Thái Tổ Hoàng đế ban cho
hiện
vẫn còn
đang
được thờ ở An Quốc Công phủ kia kìa. Xuất thân người ta hiển hách như thế, Ngụy gia nhà cậu làm sao có thể đắc tội nổi. Tuy rằng mẹ cậu và An Quốc Công phu nhân có quan hệ họ hàng nên Ngụy gia và Hoắc gia cũng có thể coi như là thân thích, nhưng trước kia hai nhà chưa từng tiếp xúc, tới tận mấy năm nay gần đây mới năng
đi
lại với nhau. Người ta còn chịu nhận thân thích cũng
đã
là ngoài dự kiến của Ngụy đại nhân cha cậu rồi.
An Quốc Công lão phu nhân gần đây thường xuyên tới chơi nên số lần Hoắc nhị thiếu gia tới đây cũng ngày càng tăng lên. Lần nào cậu cũng phải tiếp đón người ta. Gặp nhau nhiều lần như thế mà cậu còn chưa được thấy cái người nghe đồn là mười hai tuổi
đã
lên chiến trường này cười
một
lần nào.
rõ
ràng cậu còn lớn tuổi hơn Hoắc Minh Cẩm nhưng
không
biết tại sao ngay từ đầu cậu
đã
sợ ông em họ xa này đến thế.
Người hầu trong nhà vừa mới tưới nước cho hạ nhiệt, cậu
đang
mải suy nghĩ, lỡ chân dẫm vào vũng nước trong bụi hoa, vạt áo liền bị nước bắn lên vừa ướt vừa bẩn. Mặt đỏ lên, cậu lúng túng
nói: "Biểu đệ ngồi đây chơi
một
lát, ta
sẽ
trở lại ngay."
Hoắc Minh Cẩm trả lời: "Biểu huynh cứ tự nhiên."
Ngụy đại thiếu gia vội vàng rời
đi.
Hoắc Minh Cẩm nhấc chân bước lên thềm đá còn chưa khô, phía sau bỗng truyền đến tiếng sột soạt của váy áo quệt vào cành lá. Chàng từ
nhỏ
đã
tập võ, tai thính mắt tinh, phản ứng nhạy bén, giờ nghe thấy vậy
thì
mi mắt nhướn lên.
Khóe miệng vô thức cong cong.
Cây hoa quế trong vườn cành lá sum suê. Người
đang
ngồi
trên
đó có lẽ còn
đang
cảm thấy mình trốn rất kỹ nhưng
không
biết tua rua gắn
trên
ngọc bội đeo bên người
đã
xuyên qua tầng lá, hơi rủ xuống, tua rua lay động theo gió, cọ vào phiến lá phát ra
âm
thanh sột soạt khe khẽ.
Chàng quay đầu ra hiệu cho đám người hầu kẻ hạ cách đó
không
xa lui ra ngoài, từ từ
đi
đến dưới gốc cây.
một
cô
bé ăn mặc
yêu
kiều
đang
trốn
trên
tán cây, ôm chặt thân cây, đôi mắt mở to, căng thẳng nhìn ngó xung quanh, ánh mắt ấy vừa hay bắt gặp ánh mắt chàng
thì
giật mình ngẩn ra.
Chàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, mắt thấy hai má nàng đỏ rực lên, đỏ như lửa, đỏ như hoa lựu
đang
nở rộ trong viện, nàng cuống quýt đến mức sắp khóc, lúng túng ngập ngừng lên tiếng: "Minh Cẩm ca ca, huynh tới rồi."
"Xuống đây." Chàng bước tới gần vài bước, dang hai tay ra.
Nàng cắn môi,
không
dám
nói
gì, chiếc giày thêu đế cao mò mẫn thăm dò tìm chỗ đặt chân
trên
thân cây, từ từ tụt xuống.
Có lẽ là do chột dạ, nàng trượt chân, loạng choạng, suýt nữa ngã lộn cổ xuống dưới, cành cây rung lên bần bật.
Hoắc Minh Cẩm đưa tay cầm lấy tay nàng, ngón tay
nhẹ
nhàng ấn lên cổ tay lạnh lẽo của nàng, "Đừng sợ, ta đỡ muội."
"Muội
không
sợ." Nàng
nói
rồi từ từ lấy lại thăng bằng, lấy tay chàng làm điểm tựa, nhảy xuống. Tiếp đất rồi, nàng thở phào
một
hơi, nghĩ lại cảnh vừa rồi vẫn thấy sợ hãi. Sửa sang lại váy áo và ngọc bội bên eo, nàng ngẩng đầu cười với chàng, cố ý lấy lòng, "Minh Cẩm ca ca, đừng
nói
cho mẹ muội huynh thấy muội trèo cây, được
không?"
Hoắc Minh Cẩm cúi xuống nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, nóng đến toát mồ hôi,
không
biết
đã
ở
trên
cây bao lâu, "Sao muội lại trốn
trên
cây?"
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh
một
vòng, thấy
không
có ai
thì
thở dài chán nản, hừ
một
tiếng
nói: "Muội cãi nhau với các
anh, bọn họ chê cười muội, muội
không
muốn
nói
chuyện với họ nữa." Nàng ngừng lại
một
chút, nhấn mạnh, "Muội tức giận lắm lắm luôn ấy, cực kỳ tức giận luôn."
"Cho nên muội liền
đi
trốn?" Hoắc Minh Cẩm đưa tay gỡ mấy chiếc lá
đang
vướng vào tóc nàng, chần chừ giây lát rồi lấy khăn lụa ra, lau mồ hôi bên thái dương cho nàng.
"Lúc muội ở
một
mình vẫn thường leo lên cây ngồi chơi đó, có khi còn ngủ trưa
trên
ấy luôn." Nàng cười ra tiếng, ưỡn thẳng ngực về phía trước. Như vậy chàng càng dễ dàng lau mồ hôi cho nàng hơn. Tới khi chàng đưa tay về, nàng làm
một
lễ vạn phúc đúng tiêu chuẩn với chàng, tươi cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, ngọt ngào
nói, "Đa tạ Minh Cẩm ca ca
đã
giúp đỡ."
Hoắc Minh Cẩm rất ít cười nhưng khi đối diện với nàng lại luôn mỉm cười trong vô thức. Chàng khẽ
nói
với nàng bằng giọng điệu dịu dàng mà chính chàng cũng
không
phát
hiện
ra: "Bên ngoài nắng nóng, muội về phòng sớm
một
chút."
Nàng vâng
một
tiếng
thật
to, gật đầu, "Minh Cẩm ca ca, muội về đây."
Nàng
đi
được
một
quãng rồi, chàng vẫn dõi mắt trông theo.
Lát sau, Ngụy đại thiếu gia cũng
đã
trở lại, đưa chàng
đi
dạo quanh vườn, ngồi đình hóng mát thưởng trà. Tới tận lúc trời gần tối, chàng mới
đi
về phía viện của Ngụy phu nhân Nguyễn thị đón bà nội. Đứng ngoài cửa sổ, chàng nghe thấy tiếng Nguyễn thị ngập ngừng: "Lão phu nhân thích
anh
tỷ nhi... đó là may mắn của con bé... Nhưng mà
anh
tỷ nhi
không
có duyên có được cái may mắn này. Hồi con bé còn
nhỏ, nhà cháu vẫn còn ở phủ Giang Lăng, cha nó khi ấy
đã
đính hôn cho nó với tiểu quan nhân Thôi gia, là đồng hương với nhà cháu... Hai nhà ngày đó
đã
bàn với nhau, đợi tới khi Thôi tiểu quan nhân thi đỗ, lấy được công danh
thì
sẽ
chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa..."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, An Quốc công lão phu nhân nãy giờ vẫn
không
nói
gì.
Nguyễn thị mỗi lúc
một
lo lắng thấp thỏm, đến giọng
nói
cũng run rẩy, "Quan nhân
nói
tuy Thôi gia giờ
đã
sa sút nghèo túng, nhưng chúng cháu
không
thể
nói
không
giữ lời..."
Hoắc Minh Cẩm đứng ngoài cửa
một
chốc, trời mùa hè nóng như thiêu, đến tượng đá trong sân viện cũng bị nung, nóng đến bỏng tay nhưng chàng lại thấy người mình lạnh ngắt.
Vài tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng đóng chặt
đã
mở ra, Nguyễn thị và đám bà tử
đang
tiễn lão phu nhân ra ngoài.
Chàng im lặng bước tới đỡ bà.
Ngụy Tuyển Liêm và Nguyễn thị vẫn chưa hoàn hồn, kính cẩn đưa hai bà cháu ra khỏi phủ. Đợi họ
đi
rồi, hai vợ chồng mới nhìn nhau, lặng lẽ thở phào
nhẹ
nhõm.
Ngụy phủ nằm trong
một
ngõ
nhỏ. Chờ xe ngựa ra khỏi ngõ, An Quốc Công lão phu nhân mới vỗ
nhẹ
lên tay Hoắc Minh Cẩm, từ ái
nói: "Minh Cẩm, Hoắc gia chúng ta gia phong đoan chính,
không
phải hạng ỷ thế bức người. Nếu như
anh
tỷ nhi
đã
đính thân, chuyện này đành thôi
đi
vậy. Nãi nãi
sẽ
chọn người khác cho con."
Hoắc Minh Cẩm vẫn im lặng,
không
nói
lời nào.
An Quốc Công phu nhân bị chàng chọc tức đến bật cười, gõ ngón tay lên trán chàng, giận dỗi: "Ngoan cố y như cha con!" Rồi bà thở dài,
nói
tiếp, "Trước đây ta cũng
đã
hỏi thăm rồi, Thôi gia kia nhiều năm nay cũng
không
qua lại với Ngụy gia nữa, mẹ
anh
tỷ nhi lần này cố ý lấy Thôi gia làm cái cớ thôi. Ban đầu ta còn coi thường dòng dõi Ngụy gia, nếu
không
phải con thích
anh
tỷ nhi như thế, ta cũng
sẽ
không
vác cái mặt già này mấy ngày lại qua Ngụy gia
một
lần đâu, nào ngờ người ta còn chê,
không
muốn kết thân với nhà chúng ta nữa là đằng khác. Ngụy Tuyển Liêm quả là vị quan thanh liêm, cháu trai ta xuất thân cao quý như vậy, nhân phẩm lại xuất chúng như thế, vậy mà
hắn
cũng
không
động tâm chút nào."
Bà ngừng lại
một
chút, nhíu mày: "Ỷ thế bức người, đoạt việc hôn nhân của người khác
không
phải chuyện hay ho gì. Cha con còn
đang
nắm binh quyền, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đấy! Nếu để cái đám ngôn quan cả ngày chỉ hở ra là bới móc người khác kia biết được
thì
lớn chuyện, có khi đến chức quan cũng
không
giữ nổi. Hơn nữa, con còn
nhỏ, bây giờ con cảm thấy tiểu biểu muội như
anh
tỷ nhi rất đáng
yêu, nhất nhất muốn cưới về nhà. Thêm vài tuổi nữa, biết đâu con lại
không
còn thích con bé nữa. Ngụy gia chỉ có
một
đứa con
gái
bảo bối, ta thấy người ta cũng
không
muốn gả
anh
tỷ nhi vào mấy gia đình quyền cao chức trọng, sau này nhỡ có bề gì lại bị liên lụy. Lần này dù
không
có chuyện hôn ước với Thôi gia
đi
nữa, họ cũng
sẽ
không
đồng ý đâu. Con đừng thương nhớ con bé đứa, tội gì phải vì
một
chuyện hôn nhân
không
thành mà khiến mình phải lúng túng, khó xử."
"Con
sẽ
không
làm nàng bị liên lụy." Hoắc Minh Cẩm quả quyết.
An Quốc công lão phu nhân giật mình, phì cười, "Con
thật
sự
thích con bé nhà họ Ngụy kia lắm hả?" Chẳng lẽ thằng cháu từ trước đến nay chỉ biết vũ đao lộng thương của bà cuối cùng cũng
đã
hiểu chuyện rồi? Nó còn bao nhiêu biểu tỷ muội xinh đẹp diễm lễ, sao tự nhiên lại thích đúng
anh
tỷ nhi chứ?
Mặt Hoắc Minh Cẩm lạnh tanh,
không
nói
không
cười.
An Quốc Công lão phu nhân nín cười: "Thôi được rồi, cũng
không
phải
không
thể xoay chuyển tình thế. Nãi nãi có cách khiến Ngụy gia đồng ý."
Hoắc Minh Cẩm
không
biết bà nội chàng
nói
có cách là cách nào, khi ấy
không
biết, sau này... lại
không
có cơ hội biết.
An Quốc Công lão phu nhân
đã
lớn tuổi. Chỉ
một
đợt nhiễm phong hàn cảm mạo bình thường, người trong nhà còn cho rằng
không
có việc gì nên vẫn mời thái ý tới kê đơn cho lão phu nhân như thường lệ, vậy mà thái y bắt mạch xong lại lắc đầu thở dài.
Nửa tháng sau lão phu nhân qua đời. Chàng để tang cho bà còn chưa được
một
tuần, tin người Thát Đát xâm phạm biên giới
đã
truyền về, chàng khoác áo giáp
đi
theo cha và các
anh
đi
Tây Bắc,
đi
mấy năm liền.
Trong mấy năm ấy, biết bao chuyện
đã
xảy ra.
Lúc đầu họ thắng nhiều bại ít, sau đó lại bất ngờ bị người Thát Đát đưa vào bẫy, cha và các
anh
họ chàng mắc bẫy tử trận. Chủ tướng bỏ mình, trong khoảnh khách, mấy vạn đại quân hoảng loạn, thất bại
đã
ở ngay trước mắt. Binh sĩ tử vong ngày
một
nhiều hơn. Khi ấy chàng mới mười mấy tuổi lại phải nhận nhiệm vụ khó khăn này. Giữa lúc tình thế nguy cấp, chàng phất lên lá cờ chủ soái, chính khoảnh khắc dài bằng
một
cái chớp mắt ấy, chàng dường như
đã
trưởng thành.
không
còn thời gian để khâm liệm cho cha và các
anh
nữa, chàng nhanh chóng quyết định đơn độc xông lên, chỉ huy đại quân lui về thành.
Người Thát Đát thắng thế, ngày đêm dùng chiêu khích tướng để nhục mạ, châm biếm họ là lũ hèn nhát. Các tướng sĩ nghe vậy cũng bị kích động, chàng ra lệnh
không
ai được hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó, người Thát Đát đem thi thể của cha và các
anh
chàng tới dưới tường thành, giày xéo lên thi thể họ ngay trước mặt chàng.
Binh sĩ trong thành gào khóc, gọi tên cha và các
anh
họ chàng,
yêu
cầu chàng dẫn binh nghênh chiến. Mấy phó tướng mắt đẫm lệ, mắng thẳng vào mặt chàng rằng chàng nhát gan như chuột, tham sống sợ chết,
không
xứng làm đàn ông Hoắc gia.
Nhưng chàng
không
dao động. Chàng đứng
trên
tường thành, trơ mắt nhìn thi thể cha mình,
anh
mình bị người Thát Đát cưỡi ngựa giẫm lên nát bấy.
Mấy tháng sau, viện binh mới tới nơi.
Tới khi chàng báo xong thù cho cha và các
anh
rồi trở về kinh thành, nha hoàn của lão phu nhân
nói
với
hắn, tiểu nương tử Ngụy gia sắp kết hôn rồi.
Trong nháy mắt, dường như
đã
trải qua mấy kiếp.
Cuối cùng chàng cũng
đã
hiểu vì sao Ngụy gia uyển chuyển từ chối lời cầu hôn của Hoắc gia. Vinh hoa phú quý
thì
có là gì đâu, nàng là hòn ngọc quý
trên
tay Ngụy Tuyển Liêm, từ
nhỏ
đã
được nuông chiều, hẳn là nên gả cho
một
người ôn tồn lễ độ, sống
một
cuộc lời bình đạm vui vẻ chứ
không
phải giống như con dâu Hoắc gia lúc nào cũng phải sẵn sàng thủ tiết thờ chồng.
Tết Đoan Ngọ năm ấy,
một
người bạn cũ kéo chàng tới phủ Định Quốc Công uống rượu, chàng lại vô tình nhìn thấy người xa cách
đã
lâu kia.
anh
trai nàng cưới cháu
gái
của Định Quốc Công, nàng
đi
với chị dâu về nhà thăm người thân.
Nàng trưởng thành rồi nhưng mặt mày dường như vẫn giống trước kia, chỉ có điều
không
còn hay cười như trước. Mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen nhánh, cử chỉ ôn nhu hiền thục.
Chàng gọi tên nàng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, đôi lông mày
đang
nhíu lại bỗng giãn ra, cuối cùng nàng cũng nhận ra chàng, nhưng lại khách khí, xa lạ hơn nhiều, nàng gọi chàng là "Minh Cẩm ca".
Từ khi An Quốc Công lão phu nhân qua đời, chàng theo cha xuất chinh, Hoắc gia và Ngụy gia
đã
không
còn qua lại với nhau nữa.
Ngày
nhỏ, nàng vẫn cười gọi chàng "Minh Cẩm ca ca", kéo tay chàng, dẫn chàng
đi
xem cây hoa nàng tự tay trồng. Chàng về, nàng
sẽ
đưa chàng tới trước cửa viện, rồi bắt chước người lớn
nói
lời tạm biệt với chàng, "Lần sau lại tới chơi nhé!"
Giờ nàng
đã
sắp cập kê rồi, những chuyện của quá khứ, chắc hẳn nàng
đã
quên từ lâu.
...
...
"Nhị gia." Ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng gọi của tùy tùng, "Nhị gia, tới nơi rồi ạ."
Hoắc Minh Cẩm mở mắt, đôi mày kiếm hiên ngang nhíu lại, mấy ngày bôn ba, đôi mắt sáng của chàng cũng nhòa
đi
rồi.
Chàng bước lên cầu thang, tiến về phía mũi thuyền, bến tàu đông như trẩy hội, tiếng người
nói
ồn ào.
oOo
Trúc lâu rất náo nhiệt, tiếng cười tiếng
nói
không
dứt. Phụ nữ người nào cũng mặc lụa là gấm vóc, đầu ai cũng cài châu ngọc vàng bạc, đàn ông ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tóc quấn nho khăn, lưng đeo thắt lưng lụa. Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc, người ta
đã
hiểu những người này
không
phải dân chúng bình thường.
Cộng thêm nha hoàn, bà tử hầu hạ xung quanh, khung cảnh nhìn qua
đã
thấy toàn người là người.
Phương Tuế chưa từng thấy nơi đông đúc như thế, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khẽ hỏi Liên Xác, "Quý nhân mà nhị thiếu gia
nói
là ai vậy?"
Liên Xác chỉ về phía
một
người đàn ông
đang
bị mọi người vây quanh, đua nhau tâng bốc nịnh nọt, "Chính là ông ta."
Phó Vân
anh
nhìn theo hướng ngón tay
hắn
chỉ, nơi này đông người, nàng nhìn
không
rõ
tướng mạo người nọ, chỉ thấy được
một
góc áo của ông ta.
Ngay lúc ấy, thị nữ
đang
che khuất tầm nhìn của nàng tránh ra, cuối cùng nàng cũng nhìn
rõ, hóa ra người
đang
thu hút mọi
sự
chú ý của tất ca mọi người trong phòng lúc này là
một
ông lão tầm hơn sáu mươi tuổi
đang
ngồi chính giữa. Ông ta mặc
một
bộ đạo bào bằng lụa Tùng Giang màu đỏ nhũ bạc, tóc bạc da mồi, dáng người
nhỏ
bé, lúc
nói
chuyện
trên
mặt luôn mang vẻ tươi cười.
"Đó là Triệu đại quan nhân, mọi người đều gọi ông ta là Triệu sư gia." Liên Xác khẽ
nói. "Nhà họ rất có thế, sinh ra rất nhiều cử nhân, thậm chí tiến sĩ cũng vài người, con
gái
nhà họ còn ghê gớm hơn, là chính thê (vợ cả) của thủ phụ Thẩm đại nhân."
Bước chân Phó Vân
anh
khựng lại, hóa ra là người nhà mẹ đẻ các lão phu nhân Triệu thị.
Thôi Nam Hiên là học trò của Thẩm Giới Khê, nàng thường
đi
cùng
hắn
tới Thẩm phủ dự tiệc. Nghe
nói
trước khi lấy chồng, vị các lão phu nhân này là
một
đại tài nữ. Tuy vậy văn thơ của tiểu thư khuê các sao có thể được truyền ra ngoài nên mọi người chỉ cho là có người muốn lấy lòng Thẩm Giới Khê nên mới tán dương như thế.
nói
cho cùng, Triệu thị chưa bao giờ thể
hiện
rằng bà là người từng được học hành.
Nhưng nàng biết Triệu thị
thật
sự
là người tài hoa, ngày ấy nàng ngồi xem kịch với Triệu thị, nghe bà thuận miệng chỉ ra mấy từ hát
không
thuận miệng trong đó, sửa chữa
một
chút, lời ca liền có nhịp điệu, hát lên cũng trôi chảy hẳn.
Triệu gia là thông gia với Thẩm gia...
Nàng muốn về rồi.
"Sao thế, sợ à?" Tiếng
nói
vang lên sau lưng nàng, trong trẻo, mang theo tiếng cười, Phó Vân Chương từ từ bước lên trúc lâu, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu cũng
nhẹ
nhàng hơn, "Đừng sợ, thầy rất dễ gần, chút nữa muội viết mấy chữ cho thầy xem là được."
Phó Vân
anh
mím môi suy nghĩ
một
chút rồi gật đầu. Nàng có thể đoán được tính toán lần này của Phó Vân Chương. Mọi người ở đây, từ tri huyện đến chủ bộ đều cố lấy lòng Triệu sư gia, có nghĩa là thân phận của người này chắc chắn
không
chỉ là
một
sư gia đơn giản thôi đâu. Nếu Triệu sư gia tán thưởng nàng trước mặt mọi người
thì
ít nhất là ở huyện Hoàng Châu, sau này nào ai dám chỉ trỏ, bàn tán về nàng nữa.
Kết cục của cả nhà Vinh Vương, nhà Định Quốc Công hay Ngụy gia nhà nàng
nói
cho cùng đều do vướng vào hoàng quyền tranh đấu, Thẩm gia có làm gì
đi
nữa
thì
cũng
không
liên quan đến người Triệu gia. Nàng
không
nên sợ hãi như thế.
Phó Vân
anh
tự trấn an,
đi
theo sau Phó Vân Chương vào nhã gian được trang hoàng tráng lệ.
Phó Vân Chương phong thái xuất chúng nên y vừa xuất
hiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên người y.
Trong đám người truyền ra tiếng
thì
thầm của các tiểu
cô
nương. Có mấy
cô
nương ngượng ngùng nấp sau bình phong nhìn lén Phó Vân Chương, cũng có mấy người to gan hơn
một
chút
thì
mượn cớ đứng lên, giả vờ
nói
chuyện với người lớn trong nhà nhưng toàn bộ
sự
chú ý vẫn đặt
trên
người y.
Phó Vân Chương
đã
quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng lãnh đạm, tự nhiên
đi
về phía ông lão tóc bạc nọ, "Thưa thầy, đây là
một
vị muội muội trong tộc của con."
Phó Vân
anh
nghe vậy cũng thi lễ với Triệu sư gia.
Triệu sư gia ngước mắt nhìn lên, ánh mắt như
đang
tỉ mỉ đánh giá Phó Vân
anh
rồi cười
nói, "Ngươi
đã
cố ý đưa nàng tới gặp ta vậy
thì
chắc hẳn nàng phải có chỗ hơn người."
Phó Vân Chương trả lời: "Tất nhiên rồi ạ."
Liên Xác mang giấy bút và mực
đã
được chuẩn bị sẵn lên, Triệu sư gia chỉ vào chiếc bàn dài trước mặt, "Viết mấy chữ cho ta xem nào."
Người trong phòng đều thể
hiện
vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt dành cho Vân
anh
lập tức
đã
thay đổi.
Phó Vân
anh
thầm nghĩ vở kịch này Triệu sư gia và Phó Vân Chương diễn quá dở. Triệu sư gia vừa gặp nàng, chưa hỏi han gì
đã
bảo nàng viết chữ. Thế này chẳng phải bóc trần
sự
thật
rằng ông ta
đã
từng nghe
nói
về nàng từ trước hay sao?
Phó Vân Chương đứng bên cạnh nàng, thấy nàng
không
động đậy, nghĩ là nàng lo lắng liền cúi đầu an ủi: "anh
tỷ nhi,
không
sao đâu, cứ như bình thường thôi."
Nàng mỉm cười,
đi
đến trước bàn dài, hít sâu
một
hơi, cầm bút chấm mực.
Triệu sư gia ban đầu ngồi từ xa nhìn nàng viết chữ nhưng tới khi nàng viết đến chữ cuối cùng, lông mày ông ta
đã
hơi nhướn lên, đáy mắt
hiện
lên
một
tia vui mừng, đột ngột đứng dậy,
đi
mấy bước cạnh bàn, nâng tờ giấy còn chưa khô mực lên nhìn, tấm tắc: "Quả đúng là có tiềm năng, ngươi
thật
sự
không
lừa ta."
Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên, liếc nhìn Phó Vân
anh
một
cái đầy khen ngợi. Phó Vân
anh
cũng ngẩng đầu,
trên
mặt như viết mấy chữ "hóa ra nhị ca cũng biết lừa người ta".
Lại nghĩ đến cái thanh danh của "thiếu niên cử nhân, Phó gia nhị lang" nho nhã tuấn mỹ, bác học đa tài truyền được
đi
xa như thế, chắc hẳn phải do có người Phó gia tích cực đưa đẩy, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Nha đầu!" Triệu sư gia làm sao cam tâm bị bỏ quên,
đi
tới bên cạnh Phó Vân
anh, cúi xuống đối mặt với nàng, "Ta nhận ngươi làm học trò được
không?"
Cả phòng ồ lên, có người
không
nén nổi kích động còn kêu thành tiếng. Từ
một
góc nào đó còn vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất.
Ngay cả Phó Vân Chương cũng ngẩn ra
một
lát.
Phó Vân
anh
tắm mình trong đủ loại ánh mắt của mọi người, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có kinh ngạc nhưng nàng vẫn
nhẹ
nhàng cười, uyển chuyển từ chối Triệu sư gia, "Cháu
đã
bái nhị ca cháu làm thầy rồi, ngài là thầy của nhị ca, nếu cháu cũng bái ngài làm thầy
thì
chẳng phải là rối loạn bối phận hay sao ạ?"
Triệu sư gia phồng râu trợn mắt, "Ngươi với nhị ca ngươi là cùng
một
thế hệ, làm sao lại kém bối phận được?"
Phó Vân
anh
ung dung trả lời: "Nhị ca là nhị ca của cháu, cũng là thầy của cháu, cháu
đã
làm lễ bái sư rồi, vậy
thì
xét theo bối phận vẫn là thầy trò."
trên
mặt Triệu sư gia khó nén nổi
sự
thất vọng, chăm chú nhìn nàng
một
lúc, xua tay, "Thôi thôi, dưa xanh hái
không
ngọt,
không
ép ngươi nữa."
Lúc này, Phó Vân
anh
có thể cảm thấy có lẽ người trong nhã gian này đều
đang
thầm mắng nàng, cứ nhìn sắc mặt quái lạ của họ là biết rồi, chắc chắn họ
đang
mắng nàng
không
biết điều.
Phó Vân Chương cũng trầm mặc trong giây lát, hàn huyên với Triệu sư gia vài câu rồi dắt tay Phó Vân
anh, đưa nàng ra khỏi đó.
"Vì sao
không
chịu bái sư?" Lúc
đi
xuống thang trúc, y hỏi nàng, "Muội có biết thầy là người như thế nào
không?"
Phó Vân
anh
cũng đoán ra rồi. Vị Triệu sư gia này rất có thể là thầy dạy của Triệu thị, nàng từng nghe thái thái nhà mấy vị quan lớn khác bàn tán rằng Triệu thị được người lớn trong nhà dạy đọc sách viết chữ, vị kia cả đời
không
thi đỗ tiến sĩ nhưng tài năng uyên bác, được người trong Triệu gia tôn kính.
Thảo nào trước mặt Triệu sư gia, Trần tri chuyện cũng phải cung kính như thế, thầy dạy của các lão phu nhân. Địa vị
hiện
giờ của Thẩm gia, của Triệu gia hay danh tiếng của chính Triệu sư gia, chỉ cần
một
trong những yếu tố đó thôi cũng
đã
đủ để cho quan lại lớn
nhỏ
của huyện Hoàng Châu này phải cung kính tôn trọng.
Nếu như nàng có thể trở thành học trò của Triệu sư gia, sau này lúc bàn chuyện hôn nhân, chỉ cần bà mối
nói
nàng là đồng môn của các lão phu nhân Triệu thị, người tới cầu thân chắc chắn có thể san bằng bậc cửa Phó gia luôn ấy chứ.
Phó Vân Chương muốn tốt cho nàng, nhưng nàng
không
muốn có liên quan tới người nhà họ Triệu.
"Nhị ca, huynh là thầy của muội là tốt lắm rồi."
Nàng nhảy xuống bậc thang cuối cùng, vung tay lên, hào hứng
nói, "Sau này muội thành danh, là thầy của muội, huynh thể nào cũng
sẽ
nổi danh bốn bể."
Phó Vân Chương biết nàng
đang
nói
đùa, lắc đầu bật cười, xoa đầu nàng. Dù sao
đi
nữa, mục đích nhờ Triệu sư gia giúp đỡ
đã
đạt được, sau này người Phó gia
sẽ
không
còn dám
nói
ra
nói
vào chuyện nàng theo y học đọc sách viết chữ nữa. Bái sư hay
không
chỉ là chuyện bên lề, cứ chiều theo ý thích của nàng là được rồi.
"Đừng trở về bên đó nữa, ta cũng thuê
một
gian nhã gian, ở ngay lầu
một,
không
chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc thi đấu mà còn có thể xem Trần tri huyện phát thưởng cho đội chiến thắng, muội ở đây xem thi đấu với ta
đi. Mẹ ta
không
tới đâu..." Y ngập ngừng
một
lúc rồi mới
nói
tiếp, "Có thể gọi cả mấy
anh
chị của muội tới luôn, càng đông càng vui."
Phó Vân Thái và Phó Vân Khải
không
biết
đã
chạy
đi
đâu, dù sao hai người họ căn bản cũng
không
ngồi yên
một
chỗ được, Phó Vân
anh
nói, "Nếu như huynh
không
phiền, muội gọi Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi tới được
không?"
Phó Vân Chương ừ
một
tiếng, bảo Liên Xác, "đi
mời hai người họ
đi."
Thấy khuôn mặt y lộ ra vẻ
cô
đơn, giữa hai chân mày hơi u ám,
không
nhẹ
nhàng tự tại như khi nãy, Vân
anh
giật giật tay áo y, "Nhị ca, những người như Triệu sư gia đều rất kiêu ngạo, ông ta đồng ý giúp đỡ như thế, có phải huynh
đã
đồng ý với ông ta cái gì rồi
không?"
"Gì cơ?" Phó Vân Chương
đang
thất thần,
không
nghe
rõ
câu hỏi.
Phó Vân
anh
đành nhắc lại.
Phó Vân Chương cười cười, "không
có gì, chỉ là thầy muốn huynh đánh với thầy ván cờ mà thôi."
Triệu sư gia thích đánh cơ, nhưng mà cái nết đánh cờ của ông ta
thật
không
thể nuốt nổi, tính tình
thì
ngang ngược, suốt ngày đòi
đi
lại, người Triệu gia sợ nhất là phải đánh cờ với ông ta.
Kỹ thuật đánh cờ của Phó Vân Chương cũng
không
phải đặc biệt xuất sắc nhưng y lại có khả năng khiến cho những người chơi cờ cùng y cảm thấy đánh cờ là
một
việc hết sức vui vẻ. Nếu người đối diện giỏi đánh cờ, y có thể thi đấu sòng phẳng với họ,
không
đặt nặng thắng thua. Nếu người đối diện đánh cờ
không
tốt, y cũng
sẽ
không
đánh cho họ
không
còn mảnh giáp, chắc chắn
sẽ
lưu cho họ vài con đường sống nhưng cũng khéo léo,
không
để lộ cho họ thấy y
đang
cố ý nhường cờ.
Triệu sư gia rất thích đánh cờ với Phó Vân Chương bởi mỗi lần đánh cờ với y, Triệu sư gia đều đạt được cái ảo giác rằng bản thân ông ta chắc chắn là
một
cao thủ tuyệt đỉnh làng cờ.
"không
có gì khác chứ?" Phó Vân
anh
ép hỏi.
Phó Văn chương hơi nhăn sống mũi, điệu bộ này làm cho y trông trẻ ra ít nhiều, thực ra y cũng chỉ là thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi mà thôi, "không
có gì nữa, ngũ muội muội của ta ạ."
Phó Vân
anh
bấy giờ mới thả lỏng, gật đầu.
Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng,
cô
bé này vẫy
đang
mím chặt môi, mặt mày nghiêm túc.
hắn
nhướn mi, trong lòng thấy có chút buồn cười, người ta đều
nói
y là ông cụ non, sao y còn thấy
anh
tỷ nhi mới có mấy tuổi mà còn xứng làm "cụ" hơn cả y thế này?
oOo
Kinh sư.
Hoàng thượng thích phô trương xa xỉ nên từ giữa tháng ba, người
đã
lệnh cho Chung Cổ Tư tập ca múa để tổ chức lễ mừng Đoan Ngọ cho
thật
long trọng, định nhân dịp này chung vui với dân chúng.
Quan viên Lễ Bộ từ
trên
xuống dưới bận rộn suốt hơn
một
tháng mới dựng được
một
sân khấu dài mười dặm, dự định phải huy động tới mấy vạn cung nhân để hoàn thành toàn bộ nghi thức tế trời. Ai ngờ ông trời vẫn chẳng chiều lòng người, tới đúng Đoan Ngọ, trời
đang
quang mây bỗng thấy sét đánh đì đùng rồi mưa tí tách rơi xuống.
Lễ mừng được mong chờ trong suýt hơn
một
tháng tan thành mây khói. Trong cung, Hoàng thượng nổi giận dùng đùng, quan viên Lễ Bộ ăn mắng té tát đành quay lại Tả Thuận Môn trực ban, luôn miệng thở vắn than dài.
Mưa càng lúc càng lớn, trong tiếng mưa rơi ào ào,
một
thanh niên mặc quan phục màu xanh đẩy cửa ra, tùy tùng nhanh chóng bung dù che mưa cho
hắn.
Có người chắp tay chào hỏi
hắn: "Thôi đại nhân
đi
về ạ? Chiều nay
không
có việc gì sao?"
Thanh niên cười nhàn nhạt.
Quay trở lại Thôi phủ, quản gia lo lắng chạy ra đón, đưa cho
hắn
một
tấm danh thϊếp: "Lão gia, người này xông vào phủ, giờ
đang
đợi ngài ở thư phòng, tướng tá
hắn
hung thần ác sát, võ nghệ lại cao cường, hộ vệ trong phủ
thật
sự
không
ngăn cản nổi..."
Thôi Nam Hiên liếc qua tấm danh thϊếp, mặt
không
đổi sắc, gương mặt thanh tuấn
không
biểu
hiện
một
chút tức giận nào,
nói: "không
sao."
hắn
bảo quản gia
đi
làm việc khác, cởϊ áσ choàng ra rồi
đi
vào thư phòng.
Trong thư phòng,
một
người đàn ông cao lớn
đang
đứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn về phía màn mưa trước mái hiên. Chỉ
một
bóng lưng mà khí thế như thể thiên binh vạn mã.
"Hoắc tướng quân." Thôi Nam Hiên lên tiếng.
Người đàn ông xoay người, liếc mắt nhìn
hắn, ánh mắt giống như lưỡi dao lướt qua gương mặt
hắn, hỏi thẳng, "Nàng sống hay chết?"
Thôi Nam Hiên
đi
đến trước bàn, tự rót cho mình
một
ly trà.
hắn
mới
đi
từ bên ngoài về,
một
bên tay áo bị nước mưa xối ướt, để lại
một
vệt nước
trên
góc bàn, "Hoắc tướng quân ngày
đi
nghìn dặm,
không
ngủ
không
nghỉ,
đi
tới
đi
lui giữa kinh sư và Hồ Quảng là vì người vợ
đã
khuất của tại hạ hay sao?"
Hoắc Minh Cẩm mặt
không
cảm xúc. Bởi mệt mỏi, khuôn mặt chàng càng thêm xanh xao lạnh lẽo, "Theo ý ngươi
thì
là vì sao?"
Ly trà men sứ trắng xanh tỏa ra làn khói mờ, ngón tay Thôi Nam Hiên
nhẹ
nhàng gõ
trên
mặt bàn, im lặng
không
nói.
"Phanh"
một
tiếng, Hoắc Minh Cẩm rút
một
chiếc thẻ bài ra, ném tới trước mặt
hắn, "Thôi thi lang, ta là người học võ, chỉ thích
nói
thẳng, ngươi
không
nên giở trò
âm
mưu quỷ kế vòng vèo trước mặt ta làm gì, ta chỉ hỏi ngươi
một
câu, nàng còn sống hay
đã
chết?
Thôi Nam Hiên
không
nói.
"Ta
không
được kiên nhẫn như văn nhân các ngươi." Hoắc Minh Cẩm cười cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, "một
nén nhan sau, nếu ngươi còn
không
mở miệng, ta chỉ còn có thể mời Thôi thị lang tới Bắc Trấn Phủ Ty
một
chuyến."
Bắc Trấn Phủ Ty [1] có thể tự giám sát, điều tra và xét xử vụ việc. Hơn nữa, phủ ty này chỉ làm việc cho Hoàng thượng, có quyền uy rất lớn. Quan viên trong triều chỉ cần nghe tới tên Bắc Trấn Phủ Ty là
đã
sợ chết khϊếp
[1] Bắc Trấn Phủ Ty: Cơ quan nằm dưới
sự
quản lý của Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ ra đời dưới thời Minh, là thân quân trong cung cấm, cảnh vệ của riêng Hoàng đế, là vệ đội duy nhất
không
trực thuộc Đô Đốc Phủ. Dưới Cẩm Y Vệ có Nam - Bắc Trấn Phủ Ty. Nam Trấn Phủ Ty phụ trách hình pháp trong nội bộ Cẩm Y Vệ. Bắc Trấn Phủ Ty xét xử, điều tra phạm nhân (chủ yếu là tù nhân chính trị), trực tiếp hành động theo lệnh của Hoàng đế,
không
cần thông qua trình tự Tam pháp ty (Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện). Ở đây, do
không
cần thông qua các cơ quan khác trong bộ máy quan lại, Hoắc Minh Cẩm dọa đưa Thôi Nam Hiên tới Bắc Trấn Phủ Ty là có thể thần
không
biết quỷ
không
hay thẩm vấn Thôi Nam Hiên. Hơn nữa, Bắc Trấn Phủ Ty nổi tiếng với những dụng cụ tra tấn tàn khốc nhất thời xưa.
Thôi Nam Hiên cười, bình tĩnh: "Từ khi nào Hoắc tướng quân có thể nhúng tay vào chuyện xét xử, hạ ngục rồi?"
Hoắc Minh Cẩm cũng cười, "Chuyện này
không
quan trọng." Chàng quay đầu nhìn ra phía mấy cây đinh hương
đang
chìm trong màn mưa ngoài cửa sổ, dường như
đang
tính toán thời gian.
Tử khí đông lai, mấy sân viện của Thôi phủ đều trồng cây đinh hương [2], chỉ có mình nơi nàng ở là trồng cây hoa quế chừng mười mấy năm tuổi.
[2] Tử khí đông lai: Khí tía (tím) từ phía đông tới. Đây là loại khí mang lại may mắn, bình an. Đinh hương nở hoa màu tím (tử) nên cây đinh hương cũng được cho là mang lại may mắn.
Thôi Nam Hiên khẽ khép mắt lại,
một
lát sau mới khẽ
nói: "không
biết."
hắn
dường như
đang
nói
với Hoắc Minh Cẩm, cũng dường như là
nói
với chính mình.
Ầm vang
một
tiếng, sấm sét từ
trên
trời đánh xuống, vừa đúng lúc át
đi
câu trả lời của
hắn.
Nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn nghe
rõ
mấy chữ này. Chàng siết chặt nắm tay lại, môi run lên nhè
nhẹ,
không
biết có phải
đang
cười hay
không, "không
biết?"
Thôi Nam Hiên
không
biết nàng rời kinh sư từ khi nào, cũng
không
biết nàng
đi
đâu, nàng
hiện
giờ ở đâu...
hắn
không
biết gì hết.
Trực giác
nói
cho
hắn
biết nàng
đã
không
còn
trên
đời này nữa nhưng nàng chết như thế nào, chết khi nào,
hắn
không
biết được.
thì
ra nàng lại dứt khoát đến thế, tới tận khi chết cũng phải cắt đứt toàn bộ quan hệ với
hắn.
"Trước khi nàng
đi
đã
cố ý tung ra
một
lời đồn,
nói
trước khi tiên hoàng hậu lâm chung
đã
đưa cho Định Quốc Công thứ gì đó. Thầy ta
đã
phủ nhận lời đồn này nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng..." Thôi Nam Hiên khẽ
nói
tiếp, "Tạm thời đến giờ
không
ai biết lời đồn này là do nàng tung ra, nếu thầy ta biết, nàng
không
thể
không
chết. Ta xây cho nàng
một
ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật, xóa hết dấu vết nàng để lại, người đời đều cho rằng nàng
đã
chết."
Tiên hoàng hậu
không
có con đẻ, Hoàng thượng và Vinh Vương đều
không
phải đích tử. Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng lấy cớ quốc trượng Định Quốc Công che giấu thân thích của Vinh Vương,
đã
hạ lệnh bắt giam cả nhà Định Quốc Công.
Sau khi nàng rời
đi, kinh sư bỗng truyền ra
một
lời đồi: Trước khi lâm chung, tiên đế
đã
chuẩn bị
một
di chiếu,
trên
đó viết Vinh Vương kế thừa đại thống. Tiên hoàng hậu
đã
đưa di chiếu đó cho quốc trượng Định Quốc Công cất giữ và khi thủ phụ Thẩm Giới Khê dẫn người tới bắt giữ Định Quốc Công, ông ta
đã
lấy được di chiếu này.
Đây hoàn toàn là lời đồn, quả thực di chiếu
không
tồn tại. Khi Cẩm Y Vệ bắt giữ Định Quốc Công, Thẩm Giới Khê cũng căn bản
không
tới
hiện
trường.
Nàng biết
rõ
tân quân đăng cơ chưa lâu, đa nghi, nhạy cảm, nên cố tình tung ra lời đồn này. Hoàng thượng quả nhiên
không
cần điều tra cũng bắt đầu nghi ngờ Thẩm Giới Khê, mấy lần tìm ông ta đòi di chiếu của tiên đế. Thẩm Giới Khê biện bạch,
nói
mình
không
cầm di chiếu nào trong tay cả, Hoàng thượng cũng nửa tin nửa ngờ.
Thôi Nam Hiên biết lời đồn này là do nàng tung ra nên
đã
giúp nàng xóa hết dấu vết, Thẩm Giới Khê sao có thể nghĩ đến nàng.
Nàng chỉ là
một
người phụ nữ ở trong hậu trạch, có
một
người chị dâu là cháu
gái
của Định Quốc Công mà thôi, vậy mà nàng
thật
sự
có thể làm được, nàng
đã
trả thù được Thẩm Giới Khê và Hoàng thượng... Tuy chỉ là
một
cái kế ly gián
nhỏ
nhoi nhưng thường
thì
những mâu thuẫn giữa đế vương và thần tử đều bắt đầu từ
sự
nghi ngờ lẫn nhau như thế.
hắn
còn cho rằng đợi khi
sự
việc lắng xuống, chờ cho nàng hết giận, có thể nàng
sẽ
trở về.
hắn
phái người
đi
tìm, thậm chí còn sai người rong thuyền vượt biển, tới tận Oa quốc nhưng vẫn
không
thấy tung tích của nàng.
Người chết như đèn tắt. Đèn tắt rồi,
trên
đó hẳn
sẽ
còn vương vấn vài sợi khói mỏng vờn quanh. Nhưng nàng
thì
khác, nàng biến mất hoàn toàn, biến mất triệt để,
không
để lại bất kì dấu vết nào.
oOo
Nghe Thôi Nam Hiên
nói
xong, Hoắc Minh Cẩm lặng lẽ khép hờ đôi mắt, chậm rãi ra khỏi thư phòng.
Hy vọng quá xa vời, nàng là
một
người phụ nữ mềm yếu, nhà tan cửa nát, bơ vơ
không
nơi nương tựa, người thân đều
đã
chết. Nàng làm sao có thể sống nổi đây?
Lúc còn ở
trên
hoang đảo, chàng
đã
từng nghĩ
thật
may mắn năm đó
không
ỷ vào thế lực của gia tộc ép nàng lấy mình, nếu
không
nàng
thật
sự
đã
bị chàng làm liên lụy.
Đến giờ,
nói
cái gì cũng
đã
muộn rồi.
Lời
nói
của thánh nhân, lễ nghĩa của người quân tử, tất cả đều là rác rưởi, chỉ có cái gì nắm được trong tay mình mới là chân
thật.
Khi
đi
qua bên cạnh Thôi Nam Hiên, chàng trầm giọng hỏi: "Ngươi xây mộ, chôn quần áo và di vật của nàng,
thật
ra chỉ là để tránh cho bản thân mình khỏi bị nghi ngờ có phải
không?"
Nếu Thẩm Giới Khê điều tra được lời đồn là do nàng tung ra,
không
biết liệu có bởi thế mà đề phòng cả Thôi Nam Hiên hay
không. Nàng có chết,
hắn
mới được an toàn.
Thôi Nam Hiên cười cười, gương mặt tuấn tú như bị
một
tầng sương mù bao phủ nhưng hai tròng mắt vẫn tinh tường, thản nhiên thừa nhận, "Hoắc tướng quân lần này đại nạn
không
chết, còn học được hiểu
rõ
lòng người."
Hoắc Minh Cẩm khẽ mỉm cười, hờ hững
nói, "Người còn sống
thì
vẫn phải sống, nhưng người
đã
chết
thì
sẽ
không
chết vô ích. Thôi Nam Hiên, cái nợ ngươi nợ nàng, sớm muộn cũng
sẽ
phải trả thôi."
nói
xong, chàng xoay người rời
đi.
Nàng nhìn có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng nhưng bản chất rất bướng bỉnh, nếu
đã
muốn làm gì
sẽ
cố chấp làm bằng được.
Có
một
lần,
anh
trai nàng chê cười nàng, nàng thề nếu
anh
trai
không
xin lỗi
thì
sẽ
không
nói
chuyện với
anh
trai nữa. Mọi người đều nghĩ là nàng giận dỗi, làm mình làm mẩy thôi chứ
không
làm
thật. Sau này Nguyễn thị kể cho bà nội chàng, nàng
thật
sự
đã
không
thèm
nói
chuyện với
anh
trai mấy tháng liền, cho tới tận khi
anh
trai nàng
thật
lòng xin lỗi nàng mới thôi.
sự
cố chấp vốn tồn tại trong lòng nàng, chỉ cần
không
cần động vào điểm mấu chốt, nàng
sẽ
dịu dàng như nước, hiền lành, dễ tính hơn bất cứ ai.
một
khi
thật
sự
động vào điểm mấu chốt trong lòng nàng, nàng
sẽ
quyết tuyệt tới mức vô tình.
Ánh sáng lân tinh chẳng thể nào tồn tại dưới ánh sáng mặt trời. Ngụy Tuyển Liêm
không
thể
không
chết, nàng chỉ là
một
người phụ nữ được nuông chiều từ bé trong hậu trạch, làm sao có khả năng lật đổ
một
người ở dưới
một
người mà ở
trên
vạn người như Thẩm Giới Khê, lại càng
không
thể tiếp cận Hoàng đế, báo thù cho người nhà.
Đáng lẽ ra nàng phải quên
đi
thù hận, cố gắng bảo vệ bản thân, tiếp tục làm Thôi phu nhân như cũ.
Nhưng nàng
không
làm thế. Nàng dứt khoát trốn
đi, trước khi
đi
còn gài bẫy Thẩm Giới Khê, làm hoàng đế nghi ngờ vô cớ, cả đời
không
thể an tâm. Giữa quân vương và thần tử,
một
khi
đã
có hiềm khích, dẫu
đã
từng tín nhiệm đến đâu cũng khó quay lại được như ban đầu.
Chuyện tiếp theo, chàng
sẽ
làm.
Chàng vốn tưởng mình
sẽ
cùng chết với binh sĩ của mình nhưng
thật
may mắn, chàng
không
chết. Chàng
sẽ
khiến cho người từng hại chàng phải trả giá: nợ máu phải trả bằng máu.