Cuộc Hành Trình Đến Thế Giới Khác Cùng Tsuki

Chương 352: Plus one

Sau khi Raidou rời đi.

Một bầu không khí khó tả bao trùm lên cả căn phòng.

Một người trước mặt họ cố bắt chuyện, tuy nhiên, có cảm giác như nếu họ phản ứng lại thì có thể sẽ bị ‘bỏng nặng’.

Nếu giải thích bằng lời, thì bầu không khí ở đây là như vậy.

「Hmm, thật mừng khi chúng ta có thể biết được thêm thông tin mới về Thị trấn Sương mù mà không cần phải trông ngóng, nhưng… giờ chúng ta phải kết thúc cuộc chiến khó chịu này sớm hơn. Mặc dù ai cũng đang có cả núi công việc. Trời đất, rắc rối thật đấy.」 〈Rembrandt〉

Người duy nhất hành động một cách vui vẻ là Patrick Rembrandt.

Lý do ông ta cố tình làm vậy như vậy là để cho những người khác thấy Công ty Kuzunoha và Công ty Rembrandt thân thiết như thế nào.

Ông ấy đang thể hiện cho những người xung quanh thấy rằng bản thân không bị sốc trước thông tin mà cậu ta tiết lộ, rằng ông đã thấy trước điều đó nên chẳng phải lo nghĩ nhiều.

「… Chỉ để xác nhận thôi, nhưng họ chắc chắn vẫn còn đang che giấu bí mật nào đó. Mối quan hệ giữa Công ty Kuzunoha và Thị trấn Sương mù vẫn còn là một bí ẩn. Ngay cả khi biết điều này, ngài vẫn cười như vậy, Rembrandt-san? 」 〈Muzo〉

「Tất nhiên, Muzo-san. Nhưng hiện tại Raidou-kun là giải pháp duy nhất của chúng ta nếu muốn biết rõ hơn về ý chí của Thị trấn Sương mù . Ngoài ra, cả mức độ chính xác của thông tin cậu ấy mang lại. Điều này nghe có vẻ khá đáng sợ theo một nghĩa nào đó, nhưng… từ những thông tin mà cậu ấy đã báo cáo cho tôi và Tsige, không có một thông tin nào là sai cả.」 〈Rembrandt〉

Khi họ đang nghe Raidou giải thích, điều đầu tiên họ cảm thấy là sự kỳ lạ bên trong nó.

Cậu ấy đang giải thích thông tin nội bộ về một địa điểm mà họ không thể tìm được bất cứ điều gì liên quan như thể đó là điều tự nhiên, vậy nên cũng dễ hiểu khi họ cảm thấy như vậy.

Ngoài ra, so với thông tin mà họ dần thu được từ các mạo hiểm giả, các chi tiết và độ sâu của nó nằm trên một phương diện hoàn toàn khác.

Đại diện của Công ty Muzo càu nhàu với Rembrandt ngay sau khi người được đề cập đến rời khỏi căn phòng cũng là một điều dễ hiểu, và phản ứng của Rembrandt thật đáng sợ.

「Đúng vậy. Ngay cả nhóm của Bir-kun mà tôi đã thân thiết dạo gần đây, theo những gì Raidou-kun đã nói, vẫn chỉ ở bề nổi của vấn đề. Một thị trấn bị chia cắt bởi nhiều bức tường, một đấu trường nơi họ cạnh tranh sức mạnh của mình, sự bất thường của nhiều chủng tộc cùng chung sống hòa thuận và sự tồn tại của một vị chúa tể. Thành thật mà nói, cậu trai trẻ đó đã biết quá nhiều. Cứ như thể cậu ấy đang nói ‘đây là tất cả những gì tôi có thể tiết lộ, nhưng tôi vẫn còn đang giấu giếm nhiều hơn nữa’. Nếu bản thân cố tình làm điều gì đó như vậy, tôi nghĩ là sẽ khá ấn tượng, nhưng… Raidou-kun rất có thể đang làm điều đó một cách vô thức.」 〈Couple〉

「Cái gì, vậy là phu nhân của Couple đã để mắt đến Birgit, hả. Vậy thì sẽ tốt hơn nếu chúng ta không quá thân thiết với họ… 」 〈Bronzeman〉(Cái nhóm đang đấm nhau với mấy con cá cơm)

「Ôi trời, đừng lo lắng về điều đó. Vũ khí cậu ta sử dụng rất đặc biệt, và điều quan trọng đối với các mạo hiểm giả là phải có mối quan hệ với những người thợ thủ công lành nghề. Hãy cùng hoà hợp và ủng hộ họ.」〈Couple〉

「Xin lỗi vì điều đó. Cậu ta là một chuyên gia dùng katana ở một cấp độ hoàn toàn khác, bà thấy đấy. Cậu ấy là một đối tượng tham khảo tốt về cách bảo trì những thanh katana và tìm hiểu cách chúng được sử dụng. Cảm ơn nhiều.」 〈Bronzeman〉

Đại diện của Công ty Couple nhận thấy rằng Raidou không tiết lộ thông tin này bởi vì cậu ta đã có kế hoạch, cậu ta chỉ đơn giản là nói theo ý muốn, điều này khiến bà hơi ngạc nhiên và bối rối.

Kết quả là, nó trở thành một tình huống mà không ai có thể bắt bẻ, điều này cũng có thể là do bộ não của Công ty Kuzunoha xuất sắc như thế nào, nhưng họ lại cảm thấy có một chút nguy hiểm.

Người phản ứng với cái tên Bir là đại diện của Công ty Bronzeman.

Bir Sheet.

Có kinh nghiệm cay đắng khi trở về an toàn sau sự cố ba nhóm bị tiêu diệt hoàn toàn trong khi đang làm nhiệm vụ, cố gắng cải tổ lại nhóm của mình và là một trong những mạo hiểm giả đang trên đà phát triển gần đây.

Anh ta có một chức nghiệp hiếm tên là Samurai, và đã lấy thanh katana làm vũ khí ưa thích của mình, khi cần duy trì và cải thiện thanh katana của mình với một thợ rèn, công ty Bronzeman được hưởng lợi rất nhiều từ nó.

Không có gì lạ khi bà ấy yêu cầu Công ty Bronzeman nâng cao khả năng của họ để anh ta có thể sống lâu hơn.

Một công ty lớn hỗ trợ cho một cá nhân là một điều không mấy khi được thấy, nhưng lần này, hiếm khi thấy (một cuộc hợp tác) không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào và được gói gọn lại như thế.

「Cậu ta không nhận ra đó là một hành động hé lộ một chút sức mạnh quân sự nhằm cảnh báo chúng ta rằng không nên gây rối với bọn họ. Ngài đang thân thiết với một người khá nguy hiểm, Đại diện Rembrandt. Trời ạ, tôi không biết nên gọi ngài là người có trái tim thực sự rộng lớn, hay là một kẻ liều lĩnh nữa.」〈Batoma〉

「Tôi có thể đảm bảo rằng cậu ta không có ý xấu. Nhưng không phải là tôi không hiểu cảm giác của ngài, Đại diện Batoma. Nếu những như chúng tôi, những kẻ đa nghi được nghe điều gì đó từ những người như cậu ấy, chúng tôi chắc chắn cũng sẽ lo sợ về sức mạnh tiềm tàng mà Công ty Kuzunoha có.」 〈Rembrandt〉

Đại diện của Công ty Batoma đã phàn nàn về cách hành động của Raidou với vẻ mặt cau có.

Đối với anh ta, người đã leo lêи đỉиɦ ngành công nghiệp thực phẩm từ một xe hàng thực phẩm, anh ta là loại người coi thường những khu định cư khẳng định sự thống trị của họ thông qua bạo lực.

Đó là lý do tại sao anh ấy tham gia lực lượng với những người có cùng hình thức kinh doanh, và bằng cách ưu tiên kết nối từ các bên, anh ấy đã tạo ra một hệ thống gọi là tập đoàn. (Vãi nồi tác giả chuẩn bị đi kinh doanh hay gì.)

Anh ấy đã yêu cầu hiệp hội thừa nhận điều này, và đã dành nhiều thời gian cho nỗ lực của mình để phát triển ngành công nghiệp thực phẩm ở thành phố này trở thành một ngành mà không có bạo lực.

Ngay cả khi vô thức hay không có bất kỳ ý định xấu nào, không thể tránh khỏi việc anh ta cảm thấy không hài lòng với những gì mà Raidou đã tiết lộ.

Rembrandt biết về nền tảng của Công ty Batoma, vậy nên ông đã cắt đứt những suy nghĩ về khả năng của mình.

「Đừng bắt nạt chỗ Batoma-kun quá. Này, Rembrandt-kun, thực tế là chỉ Công ty Kuzunoha mới có được nguồn cung cấp hàng hóa ổn định từ Thị trấn Sương mù. Cậu ấy có cởi mở về phương thức phân phối không? Đó là điều mà bà già này muốn biết ~」 〈Couple〉

「Đối với chỗ của chúng tôi, sẽ là kỹ thuật chế tạo vũ khí điêu luyện của những người thợ thủ công ở đó. Rõ ràng là họ đang kìm hãm, tuy nhiên, kỹ thuật của họ tốt hơn gấp nhiều lần so với của chúng ta, điều này thật khó nuốt. Họ tự gọi mình bằng cái tên của một chủng tộc cổ xưa như người lùn cổ đại, nhưng gạt nó qua một bên cho dù điều đó có đúng hay không, không có nghi ngờ gì về khả năng của họ ở cấp độ đó. Bất kể là kết quả của Thị trấn Sương mù, hay là kỹ năng ban đầu của họ, tôi muốn họ thu nhận người học việc nếu được.」 〈Bronzeman〉

「Đối với Công ty Muzo, không có điều gì đặc biệt mà chúng tôi đang tìm kiếm từ họ, nhưng… liên quan đến Công ty Kuzunoha mà có thể thấy được sự hiện diện ở nơi này, chẳng phải chúng ta nên chính thức chấp nhận họ vào hàng ngũ của mình sao? Tôi cho rằng Rembrandt-san đã nghĩ về điều này từ rất lâu rồi.」〈Muzo〉

Các yêu cầu của từng công ty đối với Công ty Kuzunoha đang bay về phía Rembrandt.

Lý do tại sao họ không làm như vậy khi bản thân người đó có mặt hoàn toàn là do họ sợ hãi.

Mọi người đang đánh giá cậu ta để xem họ có thể tiếp xúc với cậu ta đến mức nào.

Cũng bởi vì họ cảm nhận theo bản năng, tùy theo tình huống, có thể sẽ nguy hiểm.

Trong tất cả những điều đó, Công ty Muzo không có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào và chỉ đề xuất ý tưởng công nhận Công ty Kuzunoha là một trong những công ty hàng đầu của Tsige.

Tất nhiên anh ta có lý do cho điều này.

Công ty Kuzunoha đã trở thành nơi giao thương không thể thiếu của Công ty Muzo.

Bất kể đó là nguyên liệu cần gấp, hay nguyên liệu có nguồn gốc từ Thị trấn Sương mù, anh ta biết rằng bản thân đã đòi hỏi rất nhiều những yêu cầu khó khăn đối với cậu ta.

Tất nhiên, mức giá cho điều đó là khá lớn, nhưng nếu anh yêu cầu số lượng tương tự của những thứ(nguyên liệu) đó ở một nơi khác, có nhiều lúc họ sẽ không thể xoay sở được.

Một cửa hàng lặt vặt nhúng tay vào tất cả các mảng kinh doanh, nhưng Công ty Kuzunoha vẫn có thể cùng tồn tại với Công ty Muzo cho đến bây giờ mà không có bất kỳ hiềm khích nào.

Ví dụ; mới nhất, Công ty Batoma dường như đang trên bờ vực tranh chấp với Công ty Kuzunoha, nhưng Công ty Muzo đã quyết định đứng về phía Công ty Kuzunoha nếu hai bên xảy ra đối đầu.

Anh ta cảm thấy đó là nghĩa vụ của bản thân đối với Công ty Kuzunoha.

Nếu anh làm như vậy, Raidou sẽ ngưỡng mộ nó như một hành động đặt nền móng cho tương lai.

Điều đáng buồn là yêu cầu khẩn cấp của anh đang bị coi như một công việc kiếm tiền tiêu vặt được giao cho Akua, Eris và Komoe. (Số phận của một công ty lớn đang nằm trong tay ba con hàng này? Ảo thật đấy)

Tất nhiên, Lâm quỷ Eris, một nhân viên có năng lực và trung thành, đã hình thành mối quan hệ tích cực với Công ty Muzo bằng tầm nhìn sâu rộng của bản thân, và không nghi ngờ rằng cô ấy đã duy trì nó như vậy vì điều này.

Dù sao, Raidou đã để cho họ tự xử lý. (Sợ cái công ty Muzo toang vl. Mai mốt mà nó ẵm cái công ty rồi đi sản xuất chuối thì bome)

「… Tôi khá thắc mắc về điều đó. Mọi người có thể có suy nghĩ của riêng mình về điều này, cậu ta có một tính cách là không thích bị ràng buộc vào một thành phố duy nhất khi được giao cho một vị trí. Buộc cậu ấy phải trở thành thành viên của uỷ ban này, tôi không nghĩ đó là điều cần thiết.」〈Rembrandt〉

「Tôi nghĩ đó là một quyết định khôn ngoan, Đại diện Rembrandt.」 〈Batoma〉

「Cảm ơn, Đại diện Batoma. Tôi cũng không muốn bị cậu ta ghét bỏ, mọi người thấy đấy. Tôi luôn nghĩ rằng mình muốn trở thành một người bạn chân thành với cậu ấy. Đúng vậy… Raidou-kun là một người bạn quan trọng của Tsige, và tôi nghĩ cậu ấy phải là một Plus one. 」 〈Rembrandt〉(Làm nhớ đến chiến lược trung quốc +1 trong kinh doanh vãi nồi chắc là nó cx tương tự như thế.)

Những lời nói đó khiến căn phòng trở nên im ắng trong giây lát.

「…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.」 〈Batoma〉

「Một người bạn chân thành, huh. Tôi cũng sẽ cẩn thận hơn từ bây giờ.」 〈Muzo〉

「Nghe hay đấy. Có lẽ tôi nên làm cậu ấy ngạc nhiên vào lần sau bằng cách đến chỗ của cậu ấy với trà và đồ ăn nhẹ chăng? 」 〈Couple〉

「Lúc đó, hãy dẫn tôi đi cùng, thưa bà. Tôi muốn nhìn trộm xưởng của họ một lần.」〈Bronzeman〉

Hiểu được cách thức tương tác với Công ty Kuzunoha, mỗi đại diện của các công ty đều đưa ra ý kiến

riêng của mình.

Họ ngay lập tức hiểu ý đại diện của Công ty Rembrandt khi ông ta nói rằng ông không muốn bị ghét bỏ.

Ngay cả khi mối quan hệ trở nên xấu đi, hãy nghĩ cách khắc phục.

Đối với một thương gia, với một công ty, đây là điều quan trọng cần ghi nhớ.

Nó không giống như việc có những thay đổi về quyền sở hữu ở khu vực kinh doanh của họ.

Điều cực kỳ quan trọng là phải biết cách khắc phục tâm trạng của đối phương.

Nếu biết cách, sẽ có lúc bạn có thể tận dụng cảm xúc của đối phương để thu thập thông tin và tiến hành giao dịch ở một vị thế thuận lợi hơn. (Nghĩa là nịnh nhiều vào)

Theo một nghĩa nào đó, có thể nói đây là điểm yếu của cậu ta.

Tuy nhiên, đại diện của Công ty Rembrandt, người có thể làm hầu hết mọi thứ ở thành phố này mà chẳng gặp vấn đề gì, đã tuyên bố rõ ràng rằng ông ấy không muốn bị cậu ta ghét bỏ.

Ông ấy đang nói với ý nghĩa rằng bản thân muốn trở thành một người bạn thực sự, nhưng ông cũng biết những người xung quanh sẽ coi đó như thế nào. (giống như mẹ bảo trời hôm nay nhiều mây thì nhớ mà đem đồ vào ấy)

Ông ta là một kẻ thâm hiểm.

Nói cách khác, Rembrandt là người có mối liên hệ sâu sắc và lâu dài nhất với Raidou, nhưng ông vẫn không biết làm thế nào để sửa chữa mối quan hệ giữa đôi bên nếu nó trở nên tồi tệ, vì vậy ông ta sợ bị ghét.

Ông biết rằng bầu không khí xung quanh sẽ diễn ra như thế này, và vì vậy ông ấy đã cố tình sử dụng câu ‘Tôi không muốn bị ghét’.

「Chà, cậu ấy khá ngạc nhiên về kế hoạch Tân Tsige mà chúng ta đã đề cập sau đó, vậy nên hãy cứ nói rằng cả hai bên đều đã có những cú sốc riêng.」〈Rembrandt〉

「… Có vẻ như cậu ta đã biết trước về những bức tường.」〈Muzo〉

Rembrandt đột ngột thay đổi chủ đề, và Đại diện Muzo bình tĩnh đáp lại.

「Điều đó cũng khiến tôi khá ngạc nhiên. Thứ mạng lưới thông tin nào mà lại có thể khiến điều đó trở nên khả thi vậy? 」 〈Rembrandt〉

「Tôi nghe nói rằng một trong những vật liệu được sử dụng cho bức tường được cung cấp bởi Công ty Kuzunoha. Ngài không nghĩ rằng đó có thể là lý do sao? 」 〈Couple〉

「Couple-san… ý tưởng sử dụng nó trong bức tường phòng thủ, Ngay cả đối với tôi thì cũng vô cùng đáng kinh ngạc, bà biết chứ? Nhìn thấu điều đó chỉ với chi tiết như vậy sao?」 〈Rembrandt〉

「Đó là vật liệu quý hiếm được các mạo hiểm giả mang về từ Thị trấn Sương mù vào một thời điểm nhất định, phải không? Nó tương tự như amiăng, nhưng chất lượng của nó rõ ràng là ở một khía cạnh hoàn toàn khác – ngay cả khi so sánh với sản phẩm thử nghiệm mà chúng tôi đang sản xuất bằng cách sử dụng thủy tinh trộn lẫn với một số nguyên liệu khác. Khi tôi chỉ nhận được một ít và phân tích nó, tôi cảm thấy như mình đang phát điên. Nhưng ngài lại nghĩ về việc đặt nó vào trong tất cả các bức tường bên ngoài của thành phố, điều đó khiến ngài cực kì điên rồ.」〈Bronzeman〉(Amiăng: Si kép của Ca và Mg, có chưa SiO2 trong tự nhiên. Có tác dụng tương tự trong xây dựng)

「Đúng vậy. ‘Nếu chúng ta có thể có được một phương pháp ổn định để thu được chúng với số lượng lớn …’, đó là điều tôi nghĩ khi lén lút đưa ra yêu cầu cho các mạo hiểm giả, nhưng … khi tôi nhìn thấy hoạt động tái xây dựng Cô nhi viện Weitz, công ty của Raidou-kun đã có thể sử dụng chúng với số lượng lớn. Tôi hầu như không thể chịu đựng được điều đó, có cảm giác như thể hàm của tôi sắp rớt xuống ấy. Đó là một vật liệu mà họ đã tạo ra để tái chế chất thải trang sức còn thừa lại sau quá trình làm chất xúc tác cho ma thuật.」〈Rembrandt〉

‘Không, bản thân ngài cũng đang phát điên’, đó là những gì người đại diện Bronzeman đáp trả, nhưng Rembrandt không có dấu hiệu để chú ý đến nó.

Nguồn gốc và cách thức chế tạo của nó, cậu ấy đã cố tình tiết lộ nó một cách rõ ràng.

「Nghiêm túc sao?! Có nghĩa là cái cô nhi viện đó được làm từ một thứ vật liệu đáng kinh ngạc như thế?! …Hở? Này này, ngài vừa thờ ơ đề cập đến phương pháp chế tạo phải không?!」 〈Bronzeman〉

「Dù gì thì họ cũng có một khu vườn trên tầng ba. Nó được gọi là khu vườn trên không chăng? … Tôi nghĩ rằng nếu những người ở cô nhi viện chấp nhận khách đến thăm, họ có thể thu được khá nhiều lợi nhuận từ việc đó. Có vẻ như họ cũng đã thiết lập một thang máy để Công ty Kuzunoha sử dụng, thứ mà thật rắc rối.」 〈Rembrandt〉(Cô nhi viện gì tầm này, cái resort mịa rồi)

「Này này, ngài đang nghiêm túc đấy à?! Hôm nay ngài đúng là một người tốt bụng đấy! Được rồi, Cô nhi viện Weitz, đúng chứ? Nếu sử dụng số thợ thủ công của chúng tôi với mục đích bảo trì thường xuyên… hehehe. Nói với họ rằng nó sẽ có giá đáng kinh ngạc là miễn phí, nếu thế thì cô nhi viện sẽ không từ chối lời đề nghị này.」〈Bronzeman〉

Người đại diện của Bronzeman đặt cả hai nắm đấm của mình vào nhau, và với gương mặt của một người thợ thủ công và một thương gia, ông ta nghĩ về cách hành động trong tương lai.

「Ôi trời, họ cũng có một khu vườn như vậy sao? Tôi nghe nói rằng họ đã làm ra một điều gì đó khó tin, nhưng điều đó nghe thật tuyệt vời. Cô nhi viện Weitz, phải không? Tôi sẽ chuẩn bị quà và đến thăm họ vào một ngày nào đó.」〈Couple〉

「Tôi chắc chắn đó sẽ là một trải nghiệm tốt, Couple-san.」 〈Rembrandt〉

「Giờ mới nghĩ tới, Rembrandt-san, người tên Ginebia-san đó, ngài đã hợp tác với cô ấy từ rất sớm và chúng tôi đã quản lý để đảm bảo tuyến đường vận chuyển tiếp tế cho đến bức tường mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, nhưng…」 〈Couple〉

「…Vâng.」 〈Rembrandt〉

Ngay sau lời tuyên bố nhẹ nhàng, đôi mắt của Người đại diện của Couple hiện lên một tia sáng sắc bén lên khi bà ấy nhìn Rembrandt.

Đôi mắt không phù hợp với một bà già.

Đó là lý do tại sao một số người sẽ nói rằng bà ấy là một con sói trong làn da của một bà lão.

「Có khá nhiều vật tư được gửi đến đó, đúng chứ? Tôi sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển chúng một cách chắc chắn… nhưng vẫn có thuốc men, quần áo và thực phẩm; và với số lượng khá lớn tại thời điểm đó. Bây giờ thời của tôi đã qua rồi, nhưng… tôi coi thường những người lãng phí vật dụng, ngài hiểu chứ.」 〈Couple〉

「Tôi hiểu điều đó.」 〈Rembrandt〉

「Tiếp tục vận chuyển hàng hóa với tốc độ và số lượng như vậy là ổn phải không? Sẽ chẳng xảy ra mấy sự cố thảm hại như bị cướp tại một nơi nào đó đâu nhỉ?」 〈Couple〉

「Tất nhiên. Tôi biết rằng đó là một số tiền đáng lo ngại, nhưng chính xác là vì chúng đều cần thiết nên chúng tôi đang di chuyển chúng.」〈Rembrandt〉

「…Là vậy sao. Xin lỗi vì điều đó. Tuổi già thực sự đng làm phiền tôi. Bà già này đã trở thành một kẻ hay lo âu rồi. Hiếm khi thấy Rembrandt-kun lao vào một công việc như vậy. Ngài là kiểu người chủ yếu chỉ đè bẹp phía bên kia với rất nhiều thời gian sau tất cả – đó là lý do tại sao.」 〈Couple〉

「Tôi chỉ đang thể hiện như thể bản thân mình có rất nhiều thời gian, Couple-san. Nếu bà nhìn vào sâu bên trong, bà sẽ có thể nói rằng tôi không lớn như mọi người vẫn nghĩ.」〈Rembrandt〉

Với một nụ cười lộ rõ

vẻ nhàn nhã, Rembrandt gãi đầu.

「Bất ngờ thật đấy. Giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi. Trong trường hợp đó… có lẽ cũng đã đến lúc tôi phải tự giải quyết và trích tiền ra từ túi của mình nhỉ?」 〈Couple〉

「……」

『? 』

Trên khuôn mặt của Rembrandt chỉ còn lưu lại một nụ cười.

Đôi mắt của ông ấy thay đổi thành ánh mắt của một người đang nhìn vào một cuộc thi kinh doanh.

Ba công ty còn lại dường như vẫn chưa hiểu ý của Đại diện Couple, họ tỏ ra bối rối.

Rốt cuộc thì, trong đề nghị điên rồ của Tân Tsige, Rembrandt là người chủ mưu, và Couple là đồng minh đầu tiên.

Trừ khi bà ấy tiết lộ bí mật với một ý định nào đó, những người ở đây sẽ không thể biết về cách bố trí dự kiến

của Tsige trong tương lai.

Những người đang nhìn vào mục tiêu, những người đang nhìn xa hơn về phía trước từ mục tiêu đó, những người có thể hiểu được nó ở một mức độ nhất định, và những người vẫn cảm thấy rằng đây chỉ là một câu chuyện viển vông; sự khác biệt ở đây có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

「Công ty Rembrandt đang phải bỏ ra một số tiền không nhỏ, đúng chứ? Thành thật mà nói, nó đã vượt qua những gì tôi đã dự đoán từ lâu. Có vẻ như ngài vẫn chưa lâm vào cảnh nợ nần, nhưng ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ ngài có ý định giải phóng tất cả sức mạnh mà bản thân đã tích lũy được.」〈Couple〉

「…」

「Cho dù đó là lượng hàng hóa bất thường, hay việc mua len ngọc; nó ở cấp độ mà ngài có thể mua được một vài quốc gia.」 〈Couple〉(Có nhiều quốc gia khác nữa chứ không phải chỉ có mỗi 4 cái cường quốc)

Những đại diện khác cũng gật đầu với điều này.

Họ đã thực hiện số lượng giao dịch phù hợp để tự gọi mình là thương gia của các công ty lớn và nhân vật trung tâm của Hiệp hội Thương nhân.

Nhưng Công ty Rembrandt không chỉ vượt qua con số đó một dặm, mà còn vươn thẳng lên.

Ngay cả khi có lính đánh thuê và mạo hiểm giả được thuê từ các công ty trong mặt trận chiến lược của cuộc chiến, người có ảnh hưởng nhất trong việc này chắc chắn là Công ty Rembrandt.

Họ là người chi tiền nên sức nặng lời nói của ông ấy rất mạnh. Đó là một phần lý do, nhưng ông ấy cũng đã đưa ra những kế hoạch mới lạ đầy sức mạnh và hiệu quả.

Hiện tại, ông là một thương gia nhưng đồng thời cũng làm việc như một thống đốc.

Tại sao Rembrandt vung tiền: Vì ước mơ của ông ấy, vì lợi ích của thành phố; bỏ qua tất cả lợi nhuận… hoàn toàn không phải là lý do.

Ông ta biết về thứ được gọi là chiến tranh ở một mức độ nhất định.

Nếu bạn sẽ làm điều đó, bạn phải giành chiến thắng bằng mọi cách; đó là chiến tranh. Quyết tâm đó là một trong những lý do khiến tiền bạc không được lưu trữ(tiết kiệm). (Bởi nếu mà thua, thì có tiền cũng chẳng được xài =)))

Tuy nhiên, Rembrandt đã đưa ra phương pháp để lấy lại tất cả.

「Vậy nên, tôi đã suy nghĩ một chút. Này, ngay cả khi chúng ta giành được độc lập và giành được lãnh thổ đến tận những bức tường mới… thì điều gì sẽ xảy ra với quyền sở hữu vùng đất mới giành được? Ngài nghĩ đến việc làm gì chưa, Rembrandt? 」 〈Couple〉

「… Tất nhiên, nếu chúng ta làm điều gì đó phức tạp, hoặc đưa ra một điều gì đó không công bằng, sẽ không ai đồng ý. Trong sự trỗi dậy mới này của một Thành phố – Bang, rõ ràng là không cần phải có xích mích. Bỏ qua những mạo hiểm giả và binh lính đã chiến đấu, chẳng phải các thương nhân chúng ta nên phân chia đất đai hoàn toàn theo chi phí chiến tranh mà họ đã gánh vác sao?」 〈Rembrandt〉(Nghĩa là thằng nào chi càng nhiều thì hưởng càng nhiều, nghe đến đây là hiểu rồi. Có mỗi ông này chi tiền thành ra bà kia biết rõ cũng đã đến lúc bỏ tiền ra nếu không thì chả có một tấc đất mà dùng.)

『Cái?!』

「Đó là một cách thức mà mọi người đều có thể đồng ý, trên hết, nó là cách thức mà ngài sẽ được hưởng lợi nhiều nhất, và ngay cả khi chúng tôi muốn phàn nàn về điều đó, có muốn cũng không thể làm được. Ngài thực sự là một cậu bé đáng sợ.」 〈Couple〉

Đại diện Couple thở dài.

Nếu Rembrandt tiếp tục việc chi tiêu điên cuồng của mình, và Tsige giành được độc lập, hầu hết các quyền từ vùng đất mới giành được sẽ thuộc về ông ta.

Giá đất ở Tsige không ngừng tăng lên.

Người có nhiều kiến

thức nhất về bất động sản ở đây là Rembrandt. (Muốn giàu thì đi làm bất động sản, tuy nhiên muốn làm tỷ phú thì không nên)

Ông ấy không cho phép bất cứ công ty nào ngang hàng hoặc vượt qua mình về bất động sản và tài chính.

Ở Tsige, những người trong ngành đó hầu hết đều bị cuốn vào những nơi khác hoặc sa sút trước khi họ có thể chạm đến cánh cửa thành công.

Ngay cả về bí quyết, không có hội nào vượt qua được Công ty Rembrandt.

Trong trường hợp phần đất ở những nơi có địa thế tốt được phân chia hết trước thì tất cả những khu vực lân cận đều sẽ nằm trong tay Công ty Rembrandt, còn những nơi khác, họ sẽ phải mua với giá cao nếu cần, hoặc khiến nó có tác dụng với một mảnh đất cách xa thành phố hiện tại.

「Nếu chúng ta không chiến thắng cuộc chiến này, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa; một ảo ảnh đơn thuần. Đó chỉ là một trong rất nhiều khả năng. Sẽ là không công bằng nếu chúng ta không phân chia hợp lý những phần thưởng ngọt ngào của chiến thắng cho những công sức và tiền bạc đã đóng góp. Đối với các thương gia, sự đóng góp đó sẽ là tiền. Tôi nghĩ đó là một phương pháp thực sự đơn giản và dễ hiểu… Mọi người không nghĩ vậy sao? 」 〈Rembrandt〉

「Ừ, tôi nghe nói ngài đã thảo luận chuyện này với Hiệp hội Mạo hiểm. Tsige và Hiệp hội Thương nhân sẽ không làm gì đó như lợi dụng hay vứt bỏ một người hợp tác và họ sẽ được đền bù xứng đáng. Danh tiếng của ngài rất cao. Nó khác hoàn toàn so với thời điểm gia đình ngài rơi vào vòng xoáy bất hạnh.」〈Couple〉

「Tôi chỉ đơn giản là hành động vì lợi ích của thành phố. Nếu chúng ta bị lung lay bởi lợi ích cá nhân, thì điều đó sẽ chẳng khác gì những lần chúng ta nằm dưới sự thống trị của Aion. Đúng chứ, Couple-san?」 〈Rembrandt〉

「Thật không thể tin được rằng tôi thậm chí không thể nói rằng câu nói của ngài là một lời nói dối. Giờ thì, tôi phải kiếm một số tiền. Với tốc độ này, Rembrandt-kun sẽ gánh lấy tất cả. Ngay cả khi tôi cố gắng cản đường ông ta, chúng tôi sẽ là những người đầu tiên rời khỏi cuộc chơi(chết) nếu thua cuộc. Tôi không biết đó là thời điểm nào, nhưng chúng tôi đã được kéo vào đó một cách suôn sẻ.」〈Couple〉

『…. 』

Các thành viên trong cuộc họp hiểu ra sự việc, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.

Quả thực, ngay cả khi họ muốn tạo ra một thành phố khổng lồ, họ sẽ phân chia vùng đất mới giành được như thế nào?

Nó có thể tạm thời thuộc quyền sở hữu của ban quản lý thành phố mới được thành lập, nhưng họ sẽ tạo ra một thành phố mà biến tất cả vùng đất đó thành lãnh thổ của mình. Đây là một ý nghĩ chưa từng thấy trước đây, và thành phố đóng vai trò là gốc rễ của nó sẽ tiếp tục sở hữu mảnh đất đó.

Cho đến nay, không ai biết liệu các quốc gia đã làm như thế về cách xử lý quyền sở hữu đất đai của họ, và nó có thực sự đúng đắn hay không.

Nếu chiến tranh là một chiến thắng, ngay cả khi họ tranh chấp và phản đối về nó sau cuộc chiến, thì sự tích cực hiện tại của Rembrandt có thể đưa cả những mạo hiểm giả về phe của mình, và nếu ông ta đưa ra đề xuất phân chia đất đai để cung cấp quyền sở hữu. Trong nháy mắt, có vẻ như là phương pháp công bằng, thậm chí sẽ có thể đưa ra một đề xuất khác có thể lật ngược nó?

Nếu xử lý không tốt, ngay cả khi giành chiến thắng trong cuộc chiến, tính mạng của họ vẫn có thể gặp nguy hiểm.

Ngay bây giờ, cách hiệu quả nhất để bảo vệ bản thân là không tiếc tiền để giành chiến thắng trong cuộc chiến vì lợi ích của Tsige.

〚Con mụ khốn kiếp. Mình đang nghĩ đến việc cắt đứt với những kẻ ngốc nghếch chỉ chăm chăm quan sát tất cả và chỉ nhắm đến việc đơn giản là nhấm nháp thành quả ngọt ngào của chiến thắng mà không thực sự làm gì… Không, có lẽ bà ta bắt đầu lo lắng về việc mình hết tiền sau khi điều tra những chi phí mình đã phải chịu chăng? Có thể lắm. Với kiểu đe dọa này, người dân ở đây chắc chắn sẽ rút tiền từ túi của họ. … Chắc là sẽ đỡ khó chịu hơn nếu mình khiến bà ta nợ mình một lần?〛〈Rembrandt〉(Đây mới là rembrant mà tui biết nè ( ͡° ͜ʖ ͡°))

Rembrandt lặng thinh.

Nhưng nội tâm ông ta đang phun ra một lượng lớn những lời thâm độc với Người đại diện của Couple, và không giấu giếm sự thật rằng ông đang thẩm định các công ty khác.

〚Ôi trời, ôi trời. Có lẽ nào ông ta vẫn còn thiếu tiền trong túi? Vậy thì mình có lẽ đã làm điều gì đó tồi tệ ở đây rồi. Đúng như Rembrandt-kun nói, chẳng có ích gì trong chuyện này nếu chúng ta không giành chiến thắng trong cuộc chiến. Nếu mọi thứ suôn sẻ, tất cả những điều này thực sự có thể xảy ra, nhưng… tất cả sự tự tin từ cậu bé này đến từ đâu? Có chuyện gì với người tên Ginebia-san có thể sử dụng một kỹ thuật vận chuyển khổng lồ mà cảm giác như thể nó đã xóa bỏ mọi nhược điểm của dịch chuyển tức thời, thực tế là người đứng đầu Hiệp hội Mạo hiểm đã đến thành phố này… đã bao lâu rồi kể từ khi máu mình sôi lên thế này nhỉ? 〛〈Couple〉(Bà này cứ kêu thằng cha gần 50 là cậu bé, vl chắc bà này cx phải gần 70. Hoặc là á nhân có tuổi đời cao hay gì đó)

Đại diện Couple một lần nữa cho thấy khuôn mặt của một con sói đang liếʍ môi bên dưới mặt nạ của bà ấy.

Bà vẫn chưa hiểu lý do tại sao Rembrandt cảm thấy hoàn toàn tin tưởng vào chiến thắng, nhưng bà đã quyết định rằng, kể từ hôm nay, bà sẽ nỗ lực hết mình vì nền độc lập của Tsige.

「Hahaha, bà nói gì vậy chứ? Hãy cùng nhau hướng tới sự độc lập của Tsige. Điều đó không khiến chúng ta trở thành đối tác sao, Couple-san? Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi tin rằng mọi người cũng sẽ cố gắng hết sức mình.」 〈Rembrandt〉

「Đúng vậy. Tôi sẽ coi lễ hội này là lần nở rộ cuối cùng trong đời và cố gắng hết sức. Xin hãy quan tâm đến tôi, tất cả mọi người. 」 〈Couple〉

「Bà đang nói gì vậy chứ? Bà vẫn còn rất trẻ mà. Hahahaha.」 〈Rembrandt〉

『 …… 』

Những tiếng cười khô khốc không ngờ vang vọng tại nơi đó, rồi cuối cùng cũng tiêu tan.

Không có thông báo giải tán, nhưng có người đứng lên làm tín hiệu, năm người bọn họ ra khỏi phòng họp.

Ngoài hai người đang thể hiện sự vô tư khi họ rời đi cuối cùng, những người khác đều không mỉm cười.