"Ngoài miệng không tính, làm việc không có công lao sao. Ngươi nếu thật sự có lòng, hẳn phải cùng ta ký kết khế ước.
Hiện tại thì tốt rồi lấy không ra bất luận cái chứng cứ gì nữa. Con người của ta, quả thực sẽ chơi xấu, không có chứng cứ đưa ra ta không thừa nhận."
Vẻ mặt vô lại kia mặc cho ai đều có thể bị tức giận đến huyết áp tăng vọt.
Nàng là Thiên Đạo, từ trước đến nay đều không phải người thích xen vào việc kẻ khác, gần ngàn năm qua một lần duy nhất xen vào việc người khác, chính là cứu nhãi ranh kia.
Nhãi con thảm thật sự.
Nhưng cố tình nàng thân là Thiên Đạo, không có biện pháp nhúng tay vào mấy sự tình trong Hư Không Chi Cảnh. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nhãi ranh đến cuối cùng bị người người giày xéo đến liền mức tàn hồn cũng không lưu lại, chỉ dư một tia tàn niệm cố chấp.
"Khi dễ người!"
"Bọn họ, khi dễ người!"
Này là ủy khuất tới trình độ nào mới có thể khiến cho nhóc con dù hồn phi phách tán, đều tâm tâm niệm niệm cảm thấy những tên vương bát đản đó khi dễ người?!
Vương bát đản Tử Hoại quả thực chó má, đem người hủy hại thành như vậy trong tay nắm một tia tàn niệm của nhóc con, mẹ nó thế nhưng còn dâng lên lòng trắc ẩn.
Chỉ là chính hắn lấy một tia tàn niệm kia cũng không có biện pháp làm cái gì, lưu lại càng khó, chỉ cần qua chút thời gian, chúc tàn niệm mong manh này chỉ có thể hoàn toàn tiêu tán vào thiên địa.
Nàng cũng ở ngay lúc này, từ trong tay Tử Toại lừa lấy một tia tàn niệm của nhãi ranh.
Nói nàng có biện pháp lợi dụng tiểu thiên thế giới trong tay, uẩn dưỡng nhãi con, cuối cùng đưa nhóc đi đầu thai, làm nhóc trở thành người thường.
Bằng không như thế nào lại nói Tử Toại thực sự là tên vương bát đản chó má đâu?
Hắn một bên động một tí xíu lòng trắc ẩn, về phương diện khác lại biết nhãi ranh có khả năng tiến hóa thành thiên ma.
Vì thế ở dưới tình huống thành toàn một chút thiện lương cuối cùng của chính mình, nghiêm trang hạ phong ấn lên người nhãi con.
Liền tính đã đầu thai chuyển thế làm người, cũng là một tiểu ngốc tử mơ màng hồ đồ.
Càng buồn cười chính là cho dù là ngốc tử, hắn ta thế nhưng cũng còn muốn hố một phen.
Không cho phép nhãi ranh đối với những người khác động tâm.
Chậc chậc chậc...
Bất an còn hơn lão cẩu đi!
Còn một ngàn năm đem nhãi ranh trả lại cho hắn???
Lão nam nhân nào đó tự hiến thần cách, tự mình đa tình, tự bán tự thân... Chẳng phải làm áo cưới cho người khác sao?
He tui!
Liền dưới lúc Thiên Đạo đối với loại người mặt dày vô sỉ vô độ mà cảm thấy cảm khái.
Tử Toại đã chắp tay trước ngực, bắt đầu kết ấn.
"Ngươi muốn làm gì?" Thiên Đạo nhíu mày.
Gió lạnh quát lên, uốn lượn làm mái tóc dài bị thổi bay, càng thêm khiến cho cả người Tử Toại tiên tư ngọc dung, di thế độc lập.
Cố tình là nhìn chuyện người này làm lại không phải chuyện con người thể làm ——
"Nếu phong ấn rách nát, vậy một lần nữa kết ấn." Tử Toại mặt không biểu tình nói.
Trong lòng hắn hiện tại táo bạo thật sự, có loại cảm giác hận không thể gϊếŧ người!
Cảm giác bị phản bội mãnh liệt làm hắn mấy lần muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
"Ngươi liền không thể làm chút chuyện có nhân tính sao?" Quả nhiên là lão cẩu không hơn không kém! "Phong ấn rách nát, lại tiếp tục phong ấn đối với nhãi ranh kia gây thương tổn là không thể nghịch chuyển!"
Đại nhân hạ chú phong ấn, mặc dù bị phá nhưng những mảnh nhỏ phong ấn cũng sẽ tàn lưu ở trong thần thức nhãi ranh kia.
Đem thần thức của nhóc trộn thành một đống hỗn độn, cần phải chậm rãi dung hợp tiêu hóa mới có thể dần dần khôi phục.
Nếu hiện tại lập tức gây dựng lại phong ấn mà nói, lúc trước còn chỉ là mơ màng hồ đồ, nhưng thời điểm nên thông minh còn rất có thể thông minh. Sau này, chỉ sợ chính là kẻ si ngốc không rõ đầu rõ đuôi.
Hơn nữa, còn là đời đời kiếp kiếp si ngốc.
Bị thương tới căn cơ, bị thương thần hồn, liền tính là Thiên Đạo như nàng cũng không có biện pháp đền bù.
"Ta không có khả năng để nàng ta trở thành thiên ma, nguy hại chúng sinh." Tử Toại một bên nhanh chóng kết ấn, một bên bình tĩnh tự thuyết phục mà nói.
"Ngươi thật đúng là rất thích tìm lý do cho chính mình."
Thiên Đạo nói xong, nhanh chóng ra tay ngăn cản.
Nhưng dù sao cũng là Hư Không Chi Cảnh, là địa phương không chịu Thiên Đạo quản thúc.
Nàng cùng người đứng đầu nơi đây như Tử Toại đối đầu động thủ, thật sự bị áp chế đến lợi hại!
Tử Toại một bên tiếp tục phong ấn, một bên cùng Thiên Đạo giao thủ...
*
Cùng lúc đó.
Phồn Tinh đang ở trong không gian Sưu Thần Hào chuẩn bị cho nàng, cắn hạt dưa.
【 Cô nếm thử, hạt hướng dương mà Chiến Thần ba ba tự làm thử đi, hạt dưa năm nay mới thu. Thế nào, có phải ăn ra hương vị tình yêu hay không? 】 Sưu Thần Hào nãi thanh nãi khí, còn mang theo nịnh nọt rõ ràng.
Nó có thể làm thế nào đâu?
Nó cũng chỉ là một tiểu khả ái vì chút cơm ăn mà thôi a.
Cha nó đều đã thất thân với người, chẳng lẽ còn hiếu thắng muốn nó cương trực không lùi hay sao? Cha hay không cha đều không quan trọng, quan trọng là giữ được mạng của chính mình.
Rốt cuộc, nó đã nhìn thấu.
Đã từng nhiều năm sùng bái như vậy, quả thất đều là thanh toán sai. Về sau, nó phải vì chính mình mà sống!
"Vậy ba ba ngươi có làm hồ lô ngào đường sao?" Phồn Tinh cắn hạt dưa hỏi.
Sưu Thần Hào: 【...】 Sao... Sao đối với cha ta còn kén cá chọn canh nữa sao?
Sưu Thần Hào còn không biết chính là, gấu con Phồn Tinh, chỉ ở các tiểu thế giới cùng mảnh nhỏ linh hồn của cha nó ở chung thôi.
Cho nên, Tiểu Hoa Hoa của nàng là e ấp ngượng ngùng như Nguyên Trú, là nỗ lực giúp nàng xử lý triều chính như Vệ Hiên, là ôn ôn nhu nhu như Cố Tích Thời...
Tiểu gấu con rất đơn giản, ở chung được nàng hảo hảo che chở qua, chính là Tiểu Hoa Hoa của nàng.
Ba ba của Nhị Cẩu, tuy rằng... Cũng coi như Tiểu Hoa Hoa.
Nhưng nàng không ở chung bao giờ, tưởng tượng không ra hắn là cái dạng gì.
【 chỉ cần cô thích, Chiến Thần ba ba của tôi có thể vì cô chọn sơn tra làm đường hồ lô! 】 Sưu Thần Hào chém đinh chặt sắt nói.
Nga, hiện tại hứa hẹn lung tung thì thế nào đâu?
Dù sao về sau, cũng không phải nhiệm vụ của nó. Trọng trách tất cả đều dừng ở trên người baba nó a.
Cùng lắm thì, nó ở bên cạnh hô lớn một câu: Ba ba cố lên!
"Thế nếu ta không thích ngươi, vậy làm sao bây giờ?" Phồn Tinh đột nhiên nghiêm túc, hỏi một vấn đề cực kỳ ma quỷ.
Sưu Thần Hào: 【...】
Khối tuyết trắng nắm chặt tay, nỗ lực mở to đôi mắt như đậu xanh mê hoặc lòng người của chính mình, lẳng lặng nhìn Phồn Tinh.
Phồn Tinh cũng lẳng lặng nhìn nó.
Hai nhãi con đều không hẹn mà cùng trầm mặc.
Phồn Tinh nghĩ thầm: Tiểu Tinh Tinh thật sự xấu tính ngao! Hì hì hì!
Sưu Thần Hào:... Đầy đầu óc nó đều là dấu chấm hỏi.
Nhưng mà nó chính là Sưu Thần Hào cơ trí a!
【 Cô có thể không thích tôi, nhưng cô muốn biết lịch sử đen tối của Chiến Thần ba ba sao? 】 Nó cơ hồ không một chút do dự, liền nhanh chóng bán đứng Chiến Thần đại nhân, đưa lợi thế của chính mình ra.
Phồn Tinh: "Muốn."
Liền ở thời điểm một người một Hào giao lưu đến tương đương hòa hợp, Phồn Tinh đột nhiên ôm lấy đầu nhỏ hung hăng cau mày.
【 Sao... Làm sao vậy? 】 Sưu Thần Hào khϊếp sợ.
"Ta... Đau quá đi!" Phồn Tinh đứt quãng nói chuyện, thanh âm đều đang run rẩy.
Nàng đột nhiên cảm thấy đau quá!
Trong óc như muốn nổ tung vậy!
Giống như có người đang đào đầu óc mình!
【 Cô cô cô cô...】 Sưu Thần Hào trước nay không có gặp qua loại tình huống này, toàn bộ đều mộng bức, cô cô nửa ngày, cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh nào.
Mà đúng lúc này, Phồn Tinh đã bởi vì đau nhức trực tiếp cuộn tròn ở trên mặt đất.
Mạch máu toàn thân từng cái từng cái bạo khởi.
Có quần áo che phủ Sưu Thần Hào thật ra nhìn không thấy.
Nhưng từ cổ đến mặt, còn có bàn tay lộ ra ở bên ngoài...
Mạch máu màu xanh lá tựa như một khối rễ cây kết thành một khối, từng sợi từng sợi căn tới rõ ràng.
1603 words.