Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 543: [TG9] Nghịch chuyển

Sưu Thần Hào sợ tới mức nhanh tay từ trong mớ lông dài của chính mình, móc ra cái bình trong suốt hướng phía chất lỏng không có sự sống trong đó loạng choạng nói.

【 Chiến Thần đại nhân...】 ba ba! Ba ba ruột của tôi ơi! 【 Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! 】

Gọi nửa ngày cũng không có chút động tĩnh nào.

Khiến Sưu Thần Hào tức giận đến nỗi đem cái bình hướng trên mặt đất mà ném, từ bỏ, rác rưởi!

Sưu Thần Hào bay tới bên người Phồn Tinh, thân là một con chim lông trắng tinh hiện tại nó đang cực kì rối rắm vươn cái móng vuốt nhỏ thon dài, nhẹ nhàng chọc chọc Phồn Tinh.

"Nhị Cẩu... Nhị Cẩu..."

"Đau..."

Phồn Tinh đau mức nằm dài trên mặt đất lăn lộn vài vòng, Sưu Thần Hào phát hiện ngay từ đầu, trong mắt nàng chảy ra chính là nước mắt. Chẳng được bao lâu, liền bắt đầu chảy ra huyết lệ.

【 Đau... Cái này cái này cái này... Tôi...】 ta cũng không có biện pháp a!

Sưu Thần Hào quả thực muốn khóc.

Thấy trong lòng bàn tay Phồn Tinh nắm một mảng da đầu đầy máu, Sưu Thần Hào ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt khuyên: 【 Cô đừng nắm tóc, trọc mất! 】

Ai da! Đều bảo cô đừng nắm đừng nắm!

Trên đầu thật sự trọc một khối!

Sưu Thần Hào đau lòng đến không được, nhưng nó vốn dĩ chính là cái phế vật không hơn không kém, căn bản không được đến bất luận cái tác dụng gì a!

Phồn Tinh gắt gao cắn môi, hàm răng bị cắn tới ứ máu, trên mặt đều là máu tươi.

Liều mạng một chút một chút lại một chút dùng đầu đập vào trên mặt đất.

Nàng đau!

Nàng đau quá!

So bất cứ thời điểm nào trước kia đều đau hơn!

Giống như có một đạo thanh âm ẩn ẩn nói cho nàng, đây là trừng phạt! Đây là trừng phạt đối với ngươi!

Chính là...

Nàng rõ ràng không có làm chuyện gì sai, vì cái gì phải bị trừng phạt?

Vì cái gì?

Rõ ràng chính là khi dễ Tiểu Tinh Tinh!

Rõ ràng chính là khi dễ nàng!

Đυ.ng một cái, trên trán sưng thành một khối to tướng.

Đυ.ng hai cái, trên trán nháy mắt tất cả đều là máu tươi.

Đυ.ng tới cái thứ ba, Sưu Thần Hào cảm thấy toàn bộ không gian đều đang chấn động.

Phồn Tinh cơ hồ là ôm tâm thái đồng quy vu tận, dựa vào chút kiên trì cuối cùng chống lại đau đớn.

Nàng là Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh siêu lợi hại, không thể để người khác khi dễ!

Khi dễ nàng cũng được, chính là nàng có Tiểu Hoa Hoa. Có người chính mình muốn hảo hảo che chở, Tiểu Hoa Hoa ngoan ngoan ngoãn ngoãn, khả khả ái ái lại e ấp ngượng ngùng.

Nếu nàng tiếp tục bị người khi dễ, Tiểu Hoa Hoa của nàng cũng sẽ bị người khác khi dễ.

Cho nên, phải thực kiên cường, thực kiên cường... Mới được a.

Rốt cuộc, Tiểu Hoa Hoa so với hồ lô đường càng quan trọng.

Trên đời này, không có chuyện gì là ôm hẳn tâm thái phải chết mà hoàn thành không được.

Đầu nhỏ Phồn Tinh toàn bộ tất cả đều là máu, máu tươi đầm đìa, một giọt một giọt nhỏ xuống.

Trong ánh mắt chảy ra huyết lệ, nhuộm đầy khuôn mặt nhỏ, càng thêm khiến ánh sáng trong con ngươi loá mắt kinh người.

Nàng kêu đau, Sưu Thần Hào cảm thấy có thể là thần thức xảy ra vấn đề.

Rốt cuộc, một ít bệnh đau nho nhỏ ở trên người đại lão hoàn toàn không phải cũng như thế sao. Phía trước có tình huống đau đến chịu không nổi, trên cơ bản đều là một đám tơ đỏ trong phong ấn thần thức tác quái.

Vì thế, Sưu Thần Hào khẽ meo meo lẻn vào bên trong thần thứ của Phồn Tinh đi...

Phồn Tinh giãy giụa hồi lâu, lung lay từ trên mặt đất bò dậy trong tay nhéo cái bình trong suốt khi nãy Sưu Thần Hào mới vừa ném xuống.

Nhẹ nhàng nhéo, cái bình trong suốt mơ hồ phát ra hơi thở, nàng rất quen thuộc.

Tiểu Hoa Hoa.

Của nàng!

Đem cái chai trở thành trân bảo nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Trong ánh mắt trầm tĩnh lộ ra cố chấp tận xương, giống như bão táp tiến đến trước tường thành an tĩnh.

Một giọt máu tích một cái nhỏ lên bình nhỏ.

Hai giọt.

Ba giọt.

...

Ngay sau đó là một mồm máu to đột nhiên oa oa mà nhổ ra.

Đôi mắt nhắm lại, hướng trên mặt đất ngã xuống...

*

Liền ở cùng thời khắc đó.

Sưu Thần Hào thật vất vả khẽ meo meo sờ vào thần thức Phồn Tinh, có lẽ bởi vì gấu con trước mắt gặp khó, cho nên nó rất dễ dàng đến gần giữa thần thức.

Một cây đại thụ đỏ hồng như máu che trời!

Nga nha, mẹ nó thực lớn!

Lại uy vũ, rất có khí thế!

Toàn thân lộ ra huyết quang, còn mơ hồ lộ ra thần lực.

Sưu Thần Hào nhìn, cẩn thận nhìn.

Vấn đề là thị lực nó không sao, xem xét một hồi lâu không đợi nó tinh tế quan sát. Liền nghe thấy thanh âm "Răng rắc răng rắc" từ bên trong cây đại thụ che trời kia vang lên.

Ngay sau đó, cây vết rạn lớn như búa bổ bắt đầu xuất hiện trên thân cây từ bên trong để lộ ra kim quang rất lớn.

Lại sau đó, một trận tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc liền đem nó nổ bay...

Thực xin lỗi, không có nổ bay đi ra ngoài.

Nó là bị dư chấng tạc đến giống như lốc xoáy, vòng quanh biển thần thức vô biên rộng lớn bay một vòng. Phiêu phiêu đãng đãng, gió lốc tới quá đột nhiên nó bị tạc đến biến thành cái ngốc tử.

Ở thời điểm bị bắn ra còn mơ hồ thấy rõ ràng ——

Từ bên trong phong ấn tạc ra tới vô số tiểu cầu kim sắc, rõ ràng chính là do cảm tình của Phồn Tinh đối với Chiến Thần đại nhân ở mấy thế giới trước đó biến thành.

Chờ nó thật vất vả rơi xuống đất.

Mới phát hiện, thần thức của nhãi con xui xẻo Phồn Tinh cơ hồ bị nổ đến rơi rớt tan tác.

Nơi nơi đều là mảnh nhỏ kim sắc đỏ như máu trong đó huyết sắc chiếm đa số.

Nơi nơi đều là một mảnh hỗn độn, thảm không nỡ nhìn.

Diện tích thần thức rộng lớn vô ngần, càng ngắn gọn sáng tỏ, càng có cơ hội trở nên.

Giống cảnh tượng hỗn độn trước mắt như vậy...

Thần thức của nàng, toàn bộ bị hủy!

Người thường thần thức tuy nhỏ, nhưng ít ra gọn gàng ngăn nắp.

Thần thức Phồn Tinh bị nổ ra chín khúc mười tám cong.

Người muốn thành vương, thông thấu hai chữ ắt không thể xong. Người thường theo như lời thông thấu, kỳ thật cũng có thể lý giải thành thần thức chuyên chú lại cường đại.

Giống như Phồn Tinh loại này...

Thần thức bị nổ đến mẹ đều không nhận, ngươi cho nàng một cái kỳ ngộ, đầu óc nàng không biết có thể chín khúc mười tám cong đến địa phương nào.

Sưu Thần Hào bị văng đến đầu óc ong ong, từ trong thần thức Phồn Tinh rời khỏi.

Cũng chỉ thấy Phồn Tinh cuộn tròn trên mặt đất, đầu tóc tất cả đều là nổ tung.

Một dúm tóc nhỏ màu đỏ đứng ở giữa, sừng sững không ngã...

*

"Phốc" một ngụm máu tươi từ trong miệng Tử Toại phun trào mà ra.

Thiên Đạo nháy mắt né sang một bên, sợ bị lan đến gần: "Một phen tuổi rồi làm việc sao có thể xấu xa như thế? Giao thủ không chiếm thượng phong, liền nhổ nước miếng, đáng khinh muốn chết."

Tử Toại thật sự lại thẹn lại bực, thiếu chút nữa tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu tới.

Cơ hồ xấu hổ buồn bực đến muốn cùng Thiên Đạo đồng quy vu tận, nhưng bởi vì mới vừa rồi bị thương nặng, hai tay đều run rẩy đến lợi hại.

Lòng tràn đầy không thể tin tưởng...

Sao có thể?

Sao lại như thế này?

Hắn phong ấn thật ra mạnh mẽ thành công, nhưng mà ngay sau đó trong một cái chớp mắt liền bị mạnh mẽ đánh nát!

Nếu không cũng sẽ không làm hắn phản phệ đến tận đây.

L*иg ngực huyết khí cuồn cuộn, thần thức gặp phải phản phệ sau đó thình thịch đau đớn.

Hắn không đến mức liền chút đau đớn này đều nhịn không nổi, chủ yếu là đột nhiên thất thủ, làm hắn khó có thể tiếp thu.

"Có phải ngươi nhúng tay hay không?" Tử Toại lạnh lùng nói.

Thiên Đạo chỉ thong thả ung dung mà phủi phủi xiêm y, giữa mày hiện lên một tia suy tính không dễ phát hiện, vì thế càng thêm không kiên nhẫn:

"Lão nương vẫn luôn ở chỗ này cùng ngươi giao thủ, đừng có cái nồi gì đều tưởng hướng lên đầu lão nương mà ném."

"Nếu không phải ngươi phá rối, nàng ta sao có thể đánh vỡ phong ấn?"

Thiên Đạo tỏ vẻ cái nồi này cô cũng không nghĩ mang: "Không phải đã đánh vỡ một lần sao? Có một thì có hai kinh ngạc như vậy làm cái gì, một bộ dáng chưa hiểu việc đời à."

Lão nương đương nhiên sẽ không tỏ vẻ chính mình cũng thực kinh ngạc a, muốn trang bức muốn tới đó, không được sao?

1596 words.