Vừa đến cửa công ty giải trí Lê Thị, Tiêu Tiêu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, kéo kéo vạt áo Lục Tử Khê: “Mẹ ơi, thật sự không nói chuyện với cô Tiêu à? Cô ấy tốt lắm đó, với lại siêu xinh đẹp luôn.”
Lục Tử Khê: “...” Con bé này sao mà dai dẳng thế. Chẳng biết giống ai nữa.
“Con xem này.” Lục Tử Khê đưa điện thoại cho Tiêu Tiêu xem giao diện tin nhắn: “Mẹ đã chính thức xin lỗi và từ chối khéo với cô Tiêu rồi. Tiêu Bảo đừng bận tâm nữa nhé.”
Từ chối rồi thì không thể hẹn nữa, chỉ đành từ bỏ thôi.
Tiêu Tiêu chán nản trả điện thoại cho mẹ, thở dài: “Mẹ ơi, mẹ yêu cầu cao quá đi.”
Lục Tử Khê cười không nói gì. Tiêu Tiêu thì không nói, nhưng ánh mắt thẩm mỹ thì thật sự giống hệt cô, ít nhất những tấm ảnh Alpha dán trong cuốn sổ lưu bút (dùng sai mục đích) kia nhan sắc đều rất cao. Tổng giám đốc Tiêu càng là người có dung mạo thuộc hàng top, chỉ là... cô không có ý định tìm một Alpha để cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.
Tiêu Tiêu rất đáng yêu, còn được bình chọn đứng đầu bảng xếp hạng ngôi sao nhí được yêu thích nhất toàn mạng. Hợp tác với nhiều tiền bối, đồng nghiệp cũng rất thích con bé. Nhưng điều này không có nghĩa sẽ có Alpha nào có thể không băn khoăn mà chấp nhận một đứa trẻ không phải của mình.
Alpha xem trọng việc nối dõi tông đường nhất, mà Lục Tử Khê trong kế hoạch nửa đời sau của mình cũng không có ý định sinh thêm con. Cưới một Omega có con riêng và không định sinh thêm con, Alpha ngu ngốc nào sẽ làm chuyện đó chứ.
“Tiêu Bảo, khoác áo vào đi con.”
“Vâng ạ.”
Xe dừng ở cổng công ty giải trí Lê Thị. Nhân viên trực cổng đã chờ sẵn lập tức gọi điện báo Tổng giám đốc Lê xuống.
Lục Tử Khê nắm tay Tiêu Tiêu bước vào tòa nhà Lê Thị, Tổng giám đốc Lê Dĩ Tư cũng vừa đi xuống.
Mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, một thân tây trang đen, khuôn mặt có đường nét rõ ràng. Khóe miệng hơi trễ xuống khiến cô trông có vẻ lạnh lùng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra vẻ chính trực. Cúi mắt thì lạnh lùng, ngước mắt thì sắc bén. Áp lực vô hình toát ra xung quanh đủ sức khiến người ta e dè, dù vẻ ngoài của cô quá thu hút ánh nhìn.
Nữ Alpha không đẹp bằng nữ Omega, đây là sự thật mọi người ngầm thừa nhận. Quả thật, những Alpha xuất hiện trước công chúng thường được miêu tả bằng những từ như “xinh đẹp”, “lịch lãm” những tính từ tương đối trung tính. Còn từ ngữ “đẹp đến ngỡ ngàng” thường chỉ dành cho Omega.
Lục Tử Khê cũng từng nghĩ như vậy. Nếu hôm nay không gặp Lê Dĩ Tư, cô sẽ tiếp tục giữ vững nhận thức này.
“Mommy!”
Giọng nói non nớt vang vọng đại sảnh.
Lục Tử Khê mở to mắt.
Đùi của Lê Dĩ Tư bị một cô công chúa nhỏ mặc váy xòe đáng yêu ôm chặt lấy. Cô công chúa nhỏ còn vô cùng phấn khích hô to: “Mommy!”
Lê Dĩ Tư: “...”
Tiêu Tiêu, đồ ngốc nghếch này!
Lục Tử Khê hít một hơi, vội vàng tiến lên kéo con gái về, mặt đầy vẻ xin lỗi hướng về Lê Dĩ Tư đang khẽ nhíu mày, ra vẻ suy tư: “Thật sự xin lỗi, con gái nhà tôi nhận nhầm người. Ngại quá ạ.”
Lê Dĩ Tư “đơ” một giây rồi bộ não bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Cô nhìn người phụ nữ tóc đen uốn xoăn lớn trước mắt, chủ động chìa tay: “Lục Tử Khê chào cô, tôi là Lê Dĩ Tư, Tổng giám đốc công ty giải trí Lê Thị. Hoan nghênh cô gia nhập đại gia đình chúng tôi.”
“Ngài chính là Tổng giám đốc Lê, chào ngài chào ngài ạ.” Lục Tử Khê chìa tay ra bắt, càng thêm lúng túng. Nói trùng hợp cũng trùng hợp thật, cố tình nhầm người có thân phận cao nhất là mommy, lại còn là lãnh đạo trực tiếp của hai mẹ con sau này nữa chứ.
“Không cần khách sáo thế đâu. Lê Thị có thể trở thành lựa chọn cuối cùng của hai mẹ con ảnh hậu là vinh hạnh của Lê Thị.” Lê Dĩ Tư mỉm cười nói, rồi nửa ngồi xổm xuống bắt tay với cô bé đang chằm chằm nhìn mình, giọng điệu nghiêm túc: “Chào cháu Lục Tiêu Tiêu, dì là Lê Dĩ Tư.”
Tiêu Tiêu vui vẻ nắm tay cô lắc lắc: “Chào Tổng giám đốc Lê, dì thật xinh đẹp!”
Lời khen của trẻ con là chân thành nhất, trong đôi mắt ngây thơ đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Lê Dĩ Tư nghiêm túc đáp lại thiện ý: “Không cần gọi Tổng giám đốc Lê, gọi là dì được rồi.”
“Vâng, chào dì Dĩ Tư.”
Không gọi họ, gọi thẳng tên, làm Lê Dĩ Tư hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đứng dậy, cô đi trước dẫn đường: “Ký hợp đồng ở công ty trước sẽ tiện hơn. Tôi đã sắp xếp đầu bếp đến công ty làm vài món ăn nhẹ. Hôm nay cứ ăn tạm ở đây, bữa khác tôi sẽ đưa hai mẹ con đi nhà hàng dùng bữa chính thức.”
“Không cần đâu ạ. Việc này cũng là do tôi yêu cầu.”
Ra ngoài ăn cơm là một quyết định không mấy khôn ngoan. Bộ phim điện ảnh của Tiêu Tiêu sắp ra mắt, đang là thời điểm được công chúng đặc biệt chú ý. Đặc điểm tóc xoăn nhỏ rất dễ nhận ra của Tiêu Tiêu sẽ dễ dàng bị phóng viên hoặc công chúng phát hiện. Chỉ là bản thân cô có lên báo, có bị chụp ảnh gì cũng không sao. Con gái thì không được.