Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Giao diện lại một lần nữa phát ra tiếng nói: “Xin lỗi khi phải nói cho cô, chủ nhân của ta, biết rằng, cô quả thực đã chết. Có điều may mắn là cô đã được lựa chọn để trở thành chủ nhân thứ mười của ta. Lúc này ta sẽ cho cô thêm hai mươi năm thời gian, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy đủ điểm để ta thăng cấp lên cấp 10 thì sẽ có thể nhận được một bao lì xì lớn, trong đó bao gồm việc giúp cô sống lại, giúp cô quay trở lại trái đất, giúp cô tìm được kẻ thù để báo thù!”
Giao diện phảng phất như đang dụ dỗ Lạc Cấm Thiên, tiếng nói máy móc phát ra chậm rãi để lộ tính toán của nó, cố ý nói ra việc có thể sống lại, cố ý nói ra chuyện có thể quay lại trái đất, lại cố ý nói ra việc có thể giúp cô báo thù!
Báo thù!
Nghe thấy hai chữ cuối cùng này, trong ánh mắt của Lạc Cấm Thiên hiện lên một tia sáng, chỉ nháy mắt đã ngập tràn sát khí.
Đúng vậy! Cô muốn báo thù! Cô muốn gϊếŧ thứ khốn khϊếp kia! Cái thứ khốn khϊếp dám phản bội cô!
Thế nhưng Lạc Cấm Thiên không xúc động, không lập tức rơi vào trong cám dỗ của giao diện mà bình tĩnh hỏi lại: “Địa điểm hoàn thành nhiệm vụ không phải ở trái đất?”
Một câu "giúp cô quay trở lại trái đất" của Linh đã khiến Lạc Cấm Thiên ẩn ẩn có chút suy đoán.
“Cô rất xuất sắc, người thông minh như cô mới có thể chơi lâu được. Chuyện này nói cho cô cũng chẳng sao. Địa điểm làm nhiệm vụ quả thực không ở trái đất mà tiến hành tại một thế giới khác, còn việc rốt cuộc là thế giới nào còn phải tùy vào quá trình truyền tống. Nhiệm vụ sẽ căn cứ vào thế giới nơi cô đến để tuyên bố nhiệm vụ, khi hoàn thành sẽ có khen thưởng và điểm, thất bại không chỉ giảm bớt thời gian sống mà còn kèm theo trừng phạt tàn khốc.” Giao diện tiếp tục nói: “Tình huống như hiện tại cô sẽ có hai lựa chọn: Một, tiếp nhận để trở thành vị chủ nhân thứ 10 của hệ thống truyền kỳ, coi như chúc mừng, cô sẽ được khen thưởng 100 điểm, một phần vật phẩm, sau khi được truyền tống tới địa điểm chấp hành nhiệm vụ sẽ tự động kích hoạt. Hai, không tiếp nhận. Nếu tiếp nhận, vậy cô có thể bắt đầu cuộc đời mới của mình; không tiếp nhận, thế thì cô chỉ có thể mang theo một tình yêu phản bội và nỗi oán hận biến mất khỏi vũ trụ.”
Lạc Cấm Thiên tự hỏi một lát, sau khi làm rõ ràng mọi chuyện, cặp mắt lạnh như băng hơi nhíu lại, khẽ gật đầu: “Được, ta tiếp nhận.”
Giây tiếp theo, trên màn hình giao diện màu đen hiện ra phụ đề, đồng thời giọng nói máy móc rất săn sóc của Linh đọc lại nội dung: “Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 100 điểm, đã nhận; khen thưởng vật phẩm, đã nhận. Bây giờ bắt đầu truyền tống tới địa điểm làm nhiệm vụ, khởi động!”
Âm thanh máy móc kết thúc, Lạc Cấm Thiên chỉ cảm thấy toàn thân bỗng rơi vào trong lốc xoáy, lăn qua lộn lại như trời nghiêng đất lệch.
****
Bùm!
Một âm thanh nặng nề khi cơ thể bị nện xuống mặt đất vang lên.
Lạc Cấm Thiên đầu đầy vạch đen bò dậy từ mặt đất, đang muốn phủi bụi khỏi người thì một cảm giác lạnh lẽo thổi vèo qua cơ thể cô.
Giữa lúc này đây, cô mới phản ứng lại một chuyện vô cùng quan trọng!
Cô vậy mà không mặc quần áo!
Nếu có người ở đây, vậy chắc chắn có thể thưởng thức một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, trên mảnh đất trống rộng lớn, gió nhẹ thổi vi vu, một người đẹp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với làn da trắng nõn đang đứng tại chỗ, có điều… sắc mặt lại tối sầm.
[Linh, quần áo của ta đâu?] Bởi Lạc Cấm Thiên đã trói định với hệ thống truyền kỳ nên cô không cần phải nói ra trực tiếp mà có thể dùng suy nghĩ để giao lưu.
[Không có quần áo.]
Giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu Lạc Cấm Thiên.
[Mi mẹ nó chơi ta?]
[Hết thảy mọi thứ của chủ nhân đều phải bắt đầu từ con số 0, từ giờ trở đi, chủ nhân cần bất cứ thứ gì đều có thể đổi bằng điểm.]
Lạc Cấm Thiên cạn lời giật giật khóe miệng, tiếp tục hỏi: [Vậy vật phẩm khen thưởng của ta đâu? Đưa cho ta trước đi.]
Hi vọng tối thiểu cũng có một bộ quần áo, tuy cô cảm thấy thứ đồ hơi đáng xấu hổ này không cần quá để ý nhưng cơ thể trần trụi rất dễ mắc bệnh, mà cơ thể chính là tiền vốn của một sát thủ.
[Căn cứ theo địa điểm làm nhiệm vụ truyền thống của chủ nhân, hệ thống khen thưởng vật phẩm là một thanh dao găm.]