Nếu nói cô chiếm danh phận thiên kim tiểu thư Thịnh gia của Thịnh Hiểu Nhiễm bao nhiêu năm là nợ cô ta, vậy cha mẹ nuôi để cô trở thành thiên kim tiểu thư Thịnh gia chẳng phải mới là người nợ con gái ruột của mình sao?
Nhưng Thịnh Vũ Kiều không thể nói gì...
Bởi vì cô không phải con ruột của Thịnh gia, mà bao năm qua, đúng là cô được Thịnh gia nuôi nấng, hưởng thụ không ít điều tốt đẹp của Thịnh gia.
Giờ con gái ruột của Thịnh gia đã trở về, cô, một đứa con nuôi, còn có thể làm gì đây?
Thịnh Vũ Kiều nhìn người mẹ mà trước đây mình từng thân thiết, giờ đây lại đang khuyên bảo mình vì con gái ruột của bà, càng thêm khó chịu.
Thấy Thịnh Vũ Kiều đồng ý, Thẩm Nguyệt khẽ gật đầu: "Cũng muộn rồi, con ngủ sớm đi. Đừng xem tin tức trên mạng nữa, kẻo tức giận. Mẹ đã cho người xử lý chuyện này rồi, tin nóng sẽ sớm được gỡ xuống thôi."
"Vâng..." Thịnh Vũ Kiều lập tức như quả cà bị dập, ủ rũ cuộn mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Thẩm Nguyệt lúc này mới rời đi.
Điện thoại bị Thịnh Vũ Kiều ném sang một bên, không muốn quan tâm.
Nhưng cái điện thoại chết tiệt này cứ reo không ngừng!
Thịnh Vũ Kiều bực bội cầm lên, nhìn thì thấy tin nhắn của vị hôn phu Lục Dật Trần gửi đến.
Lục Dật Trần: [Kiều Kiều, anh thấy tin tức trên mạng rồi.]
Lục Dật Trần: [Những chuyện đó là thật sao? Em thật sự không phải con gái ruột của Thịnh gia sao?]
Thịnh Vũ Kiều: [Là thật, em được nhận nuôi từ cô nhi viện.]
Trong lòng Thịnh Vũ Kiều đã có dự cảm, nắm chặt điện thoại không buông.
Quả nhiên, ngay sau đó, tin nhắn của Lục Dật Trần đã chứng thực cho suy đoán của cô.
Lục Dật Trần: [Ra là em không phải con gái Thịnh gia.]
Lục Dật Trần: [Xin lỗi, Kiều Kiều, ban đầu anh vì em là con gái Thịnh gia mới ở bên em. Con gái nuôi Thịnh gia không xứng làm vị hôn thê của anh. Hôn ước của chúng ta, hãy hủy bỏ đi.]
Trong lòng Thịnh Vũ Kiều ngũ vị tạp trần, cuối cùng hóa thành cơn giận, suýt nữa thì bật cười.
Thật không ngờ, anh ta lại vì cô là con gái Thịnh gia mới đính hôn với cô.
Mấy năm nay anh ta đối xử tốt với cô, thể hiện ra là yêu cô, hóa ra không phải yêu con người cô, mà là yêu thân phận thiên kim tiểu thư Thịnh gia của cô!
Dù khi nhìn thấy tin tức, cô đã đoán được sẽ có không ít người đạp lên cô khi cô xuống dốc, nhưng vạn lần không ngờ, người đầu tiên đến giẫm lên cô lại là Lục Dật Trần.
Hơn nữa còn vội vàng như vậy, đi thẳng vào vấn đề, không hề quan tâm đến việc hiện tại cô đang là lúc khó khăn nhất, không chút lưu tình mà đá cô đi.
Cô từng nghĩ, cô và Lục Dật Trần quen biết bao nhiêu năm, cho dù không nói là yêu sâu đậm thì cũng có chút tình cảm, anh ta ít nhiều cũng nên để ý đến tâm trạng của cô chứ!
Bây giờ xem ra, cái gọi là tình cảm chẳng qua chỉ là cô tự mình đa tình...
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều không yêu cô.
Thịnh Vũ Kiều nghiến răng, nhìn những dòng chữ chói mắt trên màn hình, ngực phập phồng.
Cô có thể nhịn Thẩm Nguyệt, vì Thẩm Nguyệt là mẹ nuôi của cô.
Nhưng sẽ không nhịn Lục Dật Trần.
Cô cầm điện thoại, gõ chữ: [Nói như thể hôn ước là do tôi đặt ra vậy. Nếu anh vội vàng hủy hôn như thế thì nên nhanh chóng bàn bạc với cha mẹ tôi, biết đâu họ lại đồng ý gả con gái ruột cho anh. Chuyện này không liên quan đến tôi, đừng tìm tôi nữa.]
Thịnh Vũ Kiều: [À, nói nhầm, phải là cha mẹ nuôi của tôi.]