Sư Tôn À Người Sao Vậy?

Chương 11: Bị Nghi Ngờ

Kính Dực vẫn còn đang trong trạng thái mê mang, cơ thể không ngừng hồi phục sau đợt hồn lực bộc phát đột ngột. Sự kiện này đã tạo ra một cơn chấn động mạnh mẽ trong phái Khánh Hư, khiến tất cả các trưởng lão đều phải chú ý. Sự mạnh mẽ không thể kiểm soát của hồn lực khiến họ không thể không nghi ngờ về nguồn gốc và mục đích thực sự của Kính Dực.

Chưa đầy một ngày sau, một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập, tất cả các trưởng lão của phái Khánh Hư đều có mặt, và không khí trong phòng lúc đó nặng nề như có thể cắt được. Ánh mắt của họ đều đầy lo lắng, có người nghi ngờ, có người cảnh giác.

Trưởng lão Thái Tuế là người đầu tiên lên tiếng. “Chúng ta không thể không nghi ngờ về cậu ta nữa. Sức mạnh này không phải là của con người. Nó quá khác biệt, quá mạnh mẽ. Chúng ta không thể mạo hiểm để một yêu vật đội lốt người ở trong phái Khánh Hư.”

“Không sai,” một trưởng lão khác tiếp lời, giọng ông đầy kiên quyết. “Hắn không thể là người bình thường. Lại còn có dấu hiệu hồn lực bộc phát không thể lý giải. Có khi nào hắn đã bị yêu tộc chiếm lấy thân thể rồi không?”

Những lời này khiến Kính Dực cảm thấy như trời đất sụp đổ. Tất cả những nỗ lực và hy vọng của hắn từ khi gia nhập phái Khánh Hư dường như đang tan vỡ. Hắn không hề biết mình đã làm gì sai, chỉ là một người bình thường đột nhiên sở hữu sức mạnh kỳ lạ mà thôi.

Trưởng lão Thái Tuế nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. “Để giải quyết nghi ngờ này, cậu phải trải qua một cuộc khảo nghiệm tẩy trần. Chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ hồn lực của cậu. Nếu cậu thực sự là người, thì không có gì phải lo ngại. Nhưng nếu không… kết quả sẽ là rất nghiêm trọng.”

Kính Dực bị ép phải đồng ý, dù trái tim hắn trĩu nặng nỗi lo sợ. Hắn không biết phải làm gì, không hiểu rõ bản chất của sức mạnh mà mình đang sở hữu. Hơn nữa, sự nghi ngờ từ những người trong phái Khánh Hư càng làm cho hắn cảm thấy cô đơn và bất lực hơn bao giờ hết.

Trong khi cuộc khảo nghiệm được chuẩn bị, Kính Dực lang thang một mình trong sân, lòng đầy bất an. Dù hắn đã quyết tâm sống tiếp, quyết tâm trở thành một phần của phái Khánh Hư, nhưng giờ đây, tất cả những gì hắn nhận lại chỉ là sự nghi ngờ và xa lánh.

Khi ánh mặt trời dần tắt, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn. Tô Khương Hi, nàng đến gần, đôi mắt trong sáng, mang theo một chút lo lắng. Nàng là người duy nhất đối xử với hắn như một người bạn thực sự, không hỏi về quá khứ hay năng lực kỳ lạ của hắn. Tô Khương Hi hiểu hắn không phải là kẻ xấu.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Tô Khương Hi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trong trẻo vang lên.

Kính Dực nhìn nàng, khóe môi khẽ mỉm cười, nhưng không giấu được nỗi lo âu trong ánh mắt. “Tôi không biết phải làm gì. Các trưởng lão trong phái Khánh Hư đều nghi ngờ tôi. Họ nói tôi là yêu vật đội lốt người.”

Tô Khương Hi nhìn hắn, trong mắt nàng có sự cảm thông sâu sắc. “Đừng lo lắng quá. Họ sẽ không dễ dàng loại bỏ cậu đâu. Hơn nữa, tôi sẽ giúp cậu ổn định hồn lực của mình, để không bị phát hiện.”

Kính Dực ngạc nhiên nhìn nàng. “Cô có thể giúp tôi sao?”

“Cũng không phải là tôi làm được gì to tát, chỉ là một chút hỗ trợ thôi. Tôi biết cậu lo lắng, nhưng đừng quá căng thẳng. Cứ bình tĩnh, sẽ có cách thôi.”

Tô Khương Hi đưa tay ra, những làn sóng hồn lực nhẹ nhàng lan tỏa từ bàn tay nàng, bao phủ lấy Kính Dực. Những cảm giác lạ lẫm ban đầu của hắn dần dần giảm bớt, hồn lực trong cơ thể hắn như được kiềm chế, không còn dâng trào một cách mất kiểm soát. Hắn cảm nhận được sự ổn định, như thể một lớp màn bảo vệ bao quanh linh hồn của mình.

Kính Dực không khỏi ngạc nhiên, nhìn Tô Khương Hi với ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn cô. Cô… có biết về hồn lực của tôi không?”

Tô Khương Hi cười nhẹ, không trả lời ngay mà chỉ nhìn hắn với ánh mắt có chút bí ẩn. “Tôi không biết nhiều về hồn lực của cậu. Nhưng tôi cảm nhận được rằng, cậu là một người đặc biệt. Sức mạnh của cậu không phải là thứ mà ai cũng có thể dễ dàng hiểu được.”

Kính Dực im lặng, không dám nói gì thêm. Lời nàng khiến hắn càng cảm thấy sự cô độc của mình, đồng thời cũng mang đến cho hắn một tia hy vọng mờ nhạt. Cái gọi là "đặc biệt" có thể là một lời an ủi, nhưng cũng có thể là một gánh nặng mà hắn không thể thoát khỏi.

Đêm đó, cuộc khảo nghiệm diễn ra. Kính Dực đứng trước các trưởng lão, cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong l*иg. Mỗi câu hỏi, mỗi ánh mắt nghi ngờ đều làm hắn cảm thấy ngột ngạt.

Cuối cùng, khi cuộc khảo nghiệm kết thúc, Kính Dực đứng giữa những người đồng môn, lòng đầy căng thẳng. Trưởng lão Thái Tuế nhìn hắn một lần nữa, rồi khẽ thở dài. “Kết quả không thể kết luận ngay lập tức. Cậu sẽ tiếp tục bị giám sát. Nếu mọi chuyện không có gì bất thường, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi.”

Kính Dực không biết đó là điều tốt hay xấu, nhưng ít nhất, hắn đã tạm thời giữ được mạng sống của mình trong phái Khánh Hư.

Mặc dù lòng đầy nghi ngờ, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng, ít nhất, Tô Khương Hi sẽ ở bên hắn, hỗ trợ hắn vượt qua những thử thách này.