Sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Tô Khương Hi, Kính Dực cảm thấy mình rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Cả cơ thể hắn như đang bị lôi kéo vào một cơn lốc xoáy vô hình, trong đó, nội lực tự động vận hành, một cách không thể cưỡng lại. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng thân thể mình bắt đầu có những cảm giác khác lạ, như thể một cánh cửa nào đó đang mở ra, một nguồn năng lượng sâu kín đang trỗi dậy từ trong người.
Từng mạch máu trong người hắn dường như đang bùng cháy, sức mạnh kỳ bí mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được đang dâng trào. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự thay đổi này quá đột ngột và mạnh mẽ, khiến hắn không thể kiểm soát được nó.
Bất ngờ, trong giấc mơ, Kính Dực thấy mình đứng trước một hồ nước đen ngòm. Mặt nước tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên dưới, hắn cảm nhận được một thứ gì đó đen tối, ma mị đang ẩn nấp. Một bóng hình mờ ảo bỗng xuất hiện trong làn sương mù, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng khí tức đầy mưu mô và phản bội. Giọng nói của bóng hình đó vang lên, lạnh lùng và đầy khinh bỉ:
“Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sự thật.”
Kính Dực giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh vã ra. Cảnh tượng trong mơ vẫn còn vương vấn trong tâm trí hắn, như một lời cảnh báo mơ hồ. Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn vào không gian xung quanh, những cơn gió lạ lùng thổi qua mái tóc, mang theo một cảm giác nặng nề và bức bối.
Trong lúc hắn đang bối rối, một cảm giác khác lạ dâng lên từ trong cơ thể. Từng mảnh ký ức vụn vỡ dường như đang nối lại, tạo thành một bức tranh mơ hồ về một quá khứ mà hắn không thể nhớ hết. Cơ thể hắn dường như không chịu nổi sức mạnh này, nó bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Bất chợt, một luồng khí mạnh mẽ bùng lên từ trong người hắn, xé toạc không gian yên tĩnh của phái Khánh Hư. Toàn bộ ngọn núi chấn động, đất đai rung chuyển như có một cơn địa chấn nhỏ. Mọi người trong phái Khánh Hư lập tức cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng khϊếp từ bên trong, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Các trưởng lão trong phái Khánh Hư nhanh chóng có mặt, sắc mặt họ thay đổi khi thấy Kính Dực đứng đó, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ dị, khí tức của hắn như đã vượt qua mọi tu sĩ bình thường. Một trong số họ, trưởng lão Thái Tuế, bước tới, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Chuyện gì xảy ra với ngươi?” Ông hỏi, giọng đầy lo lắng. “Sức mạnh này… Không thể nào!”
Kính Dực nhìn quanh, cảm giác như mình đang đứng giữa một cơn bão, nhưng lại không thể làm gì để ngừng nó. Cả cơ thể hắn như bị một sức mạnh vô hình điều khiển, mỗi tế bào đều bùng cháy với năng lượng lạ lùng. Đôi mắt hắn nhìn vào bàn tay mình, thấy làn sóng hồn lực cuộn trào bên trong.
Chưa kịp phản ứng, một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua cơ thể hắn. Một luồng ký ức kinh hoàng lại hiện lên trong tâm trí. Một người đàn ông, khuôn mặt đẫm máu, cùng lời nói đầy hận thù: “Ngươi không thể trốn chạy đâu, ta sẽ quay lại!”
Đột nhiên, sức mạnh trong cơ thể hắn bùng nổ một lần nữa, đẩy tất cả mọi thứ ra xa, khiến những tu sĩ trong phái Khánh Hư phải lùi lại. Kính Dực quỳ xuống, cơ thể đau đớn không thể đứng vững. Cảm giác kỳ lạ trong hắn vẫn không thể dừng lại, mà ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Đây… đây là hồn lực thật sự sao?” Kính Dực không dám tin vào những gì mình đang cảm nhận. Hắn luôn sống một cuộc đời bình thường, không hề có chút khả năng tu luyện, vậy mà giờ đây, sức mạnh này lại thức tỉnh, như một con quái vật mà hắn không thể kiểm soát.
Trưởng lão Thái Tuế lúc này đã tới gần, ánh mắt ông không giấu nổi sự hoang mang. “Kính Dực… Cậu không chỉ là một đệ tử bình thường. Cậu là người được chọn, được chọn bởi một thứ sức mạnh mà không ai ngờ tới.”
Kính Dực ngẩng đầu, nhìn trưởng lão, không hiểu ý nghĩa những lời ông nói. Nhưng trong lòng hắn, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình có thể tìm thấy một con đường, dù nó đầy mơ hồ và không rõ ràng.
“Ngươi sẽ phải học cách điều khiển nó,” trưởng lão Thái Tuế nói thêm, giọng điệu nghiêm túc. “Sức mạnh này không phải là của ngươi, mà là của người khác. Và ngươi phải tìm hiểu về nó trước khi nó hủy hoại ngươi.”
Kính Dực không nói gì, chỉ biết gật đầu, lòng đầy bối rối. Mọi thứ dường như đang xoay quanh mình, và hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Sức mạnh này, liệu có phải là lời nguyền hay một món quà? Và liệu hắn có thể kiểm soát được nó, hay sẽ bị nó cuốn đi?