Kính Dực theo các trưởng lão lên núi, bước vào cổng phái Khánh Hư, nơi nổi tiếng với sự uy nghiêm và quyền lực trong giới tu tiên. Mặc dù hắn đã được truyền lại chức chưởng môn, nhưng lần đầu tiên được đặt chân đến đây, cảm giác của hắn lại như một đứa trẻ mới bước vào một thế giới xa lạ.
Phái Khánh Hư không giống như những gì hắn tưởng tượng. Lối vào rộng lớn, hai bên là những dãy núi cao, mây mù bao phủ, khí tức linh khí dày đặc khiến Kính Dực cảm thấy như lạc vào một không gian thần kỳ. Đệ tử của phái Khánh Hư không ít, nhưng tất cả đều có một khí chất đặc biệt, từ ánh mắt cho đến hành động đều tỏ ra thanh cao, rắn rỏi. Trong lòng hắn không khỏi ngập tràn sự kính nể, nhưng cũng có chút e dè. Đây là nơi mà Lão Chân đã dạy dỗ, nơi lưu giữ bao nhiêu tinh hoa của tu tiên.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kính Dực, kẻ mới nhận chức chưởng môn, không được hoan nghênh như hắn tưởng. Lúc hắn bước vào trong sân lớn của phái, những đệ tử xung quanh bắt đầu xì xào, lời bàn tán không ngừng vang lên.
“Nghe nói hắn chỉ là một kẻ vô dụng, sao lại trở thành chưởng môn của chúng ta?”
“Chẳng qua là một kẻ không có hồn lực, không biết sẽ dẫn dắt chúng ta đi đâu.”
“Chưởng môn mới mà sao chẳng có chút khí thế gì, trông chỉ như một đệ tử mới vào phái thôi.”
Những lời bàn tán chát chúa cứ thế văng vẳng trong tai Kính Dực, khiến hắn cảm thấy bản thân như một kẻ lạ lẫm, không thuộc về nơi này. Mặc dù đã nhận được chức vụ cao nhất trong phái Khánh Hư, nhưng hắn chỉ là một kẻ không có năng lực, không có thế lực, không có sự ủng hộ của đệ tử, chỉ có một chiếc lệnh bài và một trọng trách mà hắn chẳng hề chuẩn bị.
Áp lực đè nặng lên vai hắn, cảm giác cô đơn và lạc lõng khiến hắn không khỏi run sợ. Thế giới tu tiên vốn đầy rẫy sự khắc nghiệt, mọi thứ đều phải dựa vào sức mạnh và thực lực. Hắn, một kẻ chưa từng có bất kỳ hồn lực nào, làm sao có thể đứng vững giữa những người này? Hắn không có người thân, không có sự giúp đỡ từ ai, chỉ có một mình đối mặt với tất cả.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một câu nói của Lão Chân vang lên trong đầu Kính Dực: “Nhẫn nhịn là sức mạnh của người không có gì. Đừng để sự coi thường của người khác làm mất đi niềm tin vào bản thân. Từng bước một, ngươi sẽ tìm được con đường của mình.”
Kính Dực hít một hơi thật sâu, gạt bỏ sự lo sợ trong lòng. Hắn nhớ lại những năm tháng khổ luyện bên Lão Chân, dù khó khăn đến đâu, lão vẫn dạy hắn một bài học: "Mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số không, không có gì là dễ dàng, nhưng không có gì là không thể."
Với quyết tâm trong lòng, Kính Dực không để sự bàn tán làm chùn bước. Hắn quyết định bắt đầu lại từ đầu, như một đệ tử bình thường. Mặc dù vai trò chưởng môn đã được giao cho hắn, nhưng hắn hiểu rằng, muốn lấy lại sự tôn trọng và sự tín nhiệm từ mọi người, hắn phải chứng minh bản thân mình bằng thực lực, chứ không phải chỉ qua một danh xưng.
Những ngày đầu trong phái Khánh Hư đối với Kính Dực quả là những thử thách khó khăn. Hắn bắt đầu bằng những bài tập cơ bản, rèn luyện thân thể, tu luyện những kỹ năng cơ bản về hồn lực mà Lão Chân đã dạy. Mỗi ngày, hắn phải đối mặt với những buổi huấn luyện khắc nghiệt, từ thể lực đến tinh thần, không một chút thả lỏng. Những đệ tử khác đều là những người đã có nền tảng tu luyện vững vàng, trong khi hắn, dù có chức danh cao nhất, nhưng lại là kẻ yếu nhất, không có hồn lực.
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể của Kính Dực dường như không chịu nổi những đòn đánh của thời gian. Những đệ tử xung quanh đôi khi sẽ cười nhạo hắn, nhưng hắn không bận tâm. Dẫu biết rằng họ chỉ coi hắn như một kẻ yếu đuối không đáng nhắc đến, nhưng Kính Dực vẫn im lặng, kiên trì chịu đựng. Hắn nhớ lời của Lão Chân: “Sức mạnh không chỉ nằm ở hồn lực, mà còn ở tâm trí, sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm.”
Mỗi khi bước vào phòng luyện tập, hắn đều phải gồng mình lên, chiến đấu với sự mệt mỏi, với những cơn đau nhức. Những đệ tử khác có thể hoàn thành bài tập trong thời gian ngắn, còn hắn thì phải mất gấp đôi, thậm chí gấp ba lần thời gian. Nhưng hắn không bao giờ từ bỏ, vẫn bám sát mỗi bước đi, không cho phép bản thân lùi bước.
Dần dần, hắn bắt đầu cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể. Mặc dù hồn lực vẫn chưa xuất hiện, nhưng sức khỏe của hắn tốt lên, thể lực mạnh mẽ hơn trước. Những ngày tháng gian nan ấy giúp hắn rèn luyện được một ý chí vững vàng, một tâm trí kiên định. Mặc dù cảm thấy cô độc và mệt mỏi, nhưng mỗi lần ngước lên nhìn ánh sáng đầu tiên của bình minh, Kính Dực lại tự nhủ rằng, ngày mai sẽ tốt hơn.
Hắn đã sẵn sàng để bước tiếp trên con đường mà Lão Chân đã vạch ra cho mình, dù con đường đó đầy rẫy chông gai và thử thách.