Sư Tôn À Người Sao Vậy?

Chương 5: Kế Thừa Lệnh Bài

Kính Dực không thể ngồi yên. Sau khi Lão Chân rời đi, hắn cảm nhận được một nỗi lo lắng sâu thẳm trong lòng, một nỗi lo mà hắn không thể lý giải. Lão Chân đã ra đi, và mặc dù hắn biết rằng cuộc chiến yêu ma là điều không thể tránh khỏi, nhưng cảm giác bất lực lại không thể ngừng dâng trào. Hắn không biết liệu Lão Chân có thể trở lại hay không, hay liệu chiến tranh này có cướp đi thêm bao nhiêu sinh mạng.

Kính Dực không muốn tiếp tục sống trong sự bất an đó. Hắn quyết định đi tìm Lão Chân. Dù biết rằng trong tình hình hiện tại, việc tìm kiếm một người như lão giữa thế giới loạn lạc là vô cùng khó khăn, nhưng hắn không thể chỉ ngồi đợi. Lão Chân là người duy nhất có thể giúp hắn hiểu rõ về những gì đang xảy ra.

Dẫu vậy, khi hắn đến nơi phong ấn, tất cả đã quá muộn. Khu rừng nơi Lão Chân đặt kết ấn giờ đây chỉ còn là một mảng hoang tàn, không khí như đóng băng, im lìm và lạnh lẽo. Tất cả những gì Kính Dực cảm nhận được là một cảm giác vô vọng. Lão Chân đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và hắn, không còn cách nào khác, phải đối mặt với hậu quả của cuộc chiến mà lão đã ra đi để chiến đấu.

Kính Dực quay lại căn nhà nhỏ trong rừng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ mộc mạc mà Lão Chân vẫn thường ngồi. Từ trong túi áo, hắn lấy ra lệnh bài mà Lão Chân đã giao cho mình. Một mảnh ngọc thạch sáng bóng, trên đó khắc một ký tự cổ xưa mà hắn không hề hiểu. Hắn cẩn thận nhìn kỹ lệnh bài, trong lòng bồi hồi một cảm giác lạ lùng.

Hắn bấm nhẹ ngón tay vào ngọc thạch, cảm giác một luồng khí lạnh chạy qua tay, rồi bất ngờ, lệnh bài phát sáng rực rỡ. Một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra từ viên ngọc, làm sáng cả căn phòng nhỏ. Kính Dực ngỡ ngàng, chưa bao giờ hắn thấy một vật phẩm nào lại có sức mạnh như vậy. Khi ánh sáng dần tắt, hắn bàng hoàng phát hiện một thông điệp xuất hiện trên ngọc thạch: "Người kế thừa chưởng môn phái Khánh Hư, Kính Dực."

Hắn đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, không thể tin vào mắt mình. Làm sao có thể? Hắn – một người chưa bao giờ bộc lộ hồn lực, một người bị xem là vô dụng, làm sao có thể kế thừa chức vụ chưởng môn của phái Khánh Hư, một trong những môn phái danh tiếng nhất trong thế giới tu tiên? Chẳng phải phái Khánh Hư phải được dẫn dắt bởi một người có sức mạnh tuyệt đỉnh hay sao?

Chưa kịp hiểu hết những gì đang xảy ra, những trưởng lão của phái Khánh Hư đã xuất hiện. Họ đứng trước cửa, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như thể đã biết từ lâu. Một trong số họ lên tiếng:

“Kính Dực, ngươi là người được chọn. Chưởng môn đã truyền lại toàn bộ trách nhiệm này cho ngươi. Ngươi không thể từ chối.”

Kính Dực cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai mình. Lão Chân ra đi, để lại một trách nhiệm mà hắn không hề muốn. Hắn không hiểu tại sao mình lại được chọn, chỉ biết rằng giờ đây, hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Hãy nhận lấy trách nhiệm này, Kính Dực. Ngươi không thể trốn tránh nữa.” Trưởng lão thứ hai lên tiếng, giọng điệu đầy nghiêm khắc.

Hắn không còn đường lùi. Kính Dực nhìn vào lệnh bài trong tay, cảm thấy trái tim mình như nặng trĩu. Phái Khánh Hư giờ đây đã trở thành một phần của hắn, không chỉ vì sự kế thừa này, mà còn vì sứ mệnh bảo vệ tam giới mà Lão Chân đã để lại. Một mình hắn không thể thực hiện được, nhưng nếu không nhận, hắn biết rằng chẳng ai sẽ thay thế được.

“Ta… ta đồng ý.” Kính Dực ngập ngừng nói, cảm giác sự thay đổi quá lớn đến nỗi hắn không kịp thích nghi.

Các trưởng lão im lặng gật đầu, rồi lần lượt cúi chào hắn, như thể việc hắn kế thừa chức vị này là điều tất yếu. Kính Dực cảm thấy như bị đẩy vào một thế giới mà hắn không thể kiểm soát, nhưng hắn cũng hiểu rằng đây là lúc hắn phải trưởng thành. Mọi thứ đều không như hắn tưởng, nhưng ít nhất, hắn đã có mục tiêu – một trọng trách nặng nề đang chờ đợi hắn.

Bước vào thế giới tu tiên, hắn không chỉ đối mặt với yêu ma mà còn phải học cách chèo lái phái Khánh Hư, dẫn dắt các môn đồ của phái đi qua cơn sóng gió. Hành trình của hắn mới chỉ bắt đầu, và trước mắt là một con đường dài, đầy thử thách và hiểm nguy.

Kính Dực nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lòng đầy quyết tâm. Hắn biết rằng mình không thể làm thất vọng những người đã tin tưởng giao cho mình nhiệm vụ này. Mặc dù sự thiếu sót về sức mạnh khiến hắn cảm thấy mình yếu ớt, nhưng hắn sẽ không từ bỏ. Đây là lúc hắn bước vào thế giới mà Lão Chân đã để lại cho mình – thế giới của tu tiên và những bí mật chưa được khám phá.