Sau khi nhận lời làm đồ đệ của Lão Chân, Kính Dực bắt đầu bước vào một con đường đầy gian nan và thử thách. Những ngày đầu tiên, hắn cảm thấy như đang lạc vào một thế giới hoàn toàn mới. Cảm giác mơ hồ, lo lắng về những gì sẽ xảy ra khiến hắn không thể yên tâm. Nhưng sự kiên cường đã giúp hắn vượt qua những nghi ngờ ban đầu.
Mỗi sáng, khi mặt trời mới lên, Lão Chân đã đánh thức hắn dậy, bắt đầu một ngày dài luyện tập. "Đầu tiên, chúng ta phải rèn luyện thể lực. Hồn lực sẽ không thể phát huy nếu thân thể không đủ mạnh mẽ," Lão Chân giảng giải một cách điềm tĩnh.
Kính Dực không khỏi ngạc nhiên. Hắn đã quen sống trong rừng, nhưng chưa bao giờ phải luyện tập cơ thể đến mức độ như vậy. Hắn phải chạy, nhảy, nâng những tảng đá lớn và thậm chí là đấu tay đôi với Lão Chân. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn ngày càng dày vò cơ thể hắn, nhưng Lão Chân không hề nương tay.
"Đừng nghĩ đến việc từ bỏ," Lão Chân luôn nhắc nhở. "Cơ thể con người là một công cụ mạnh mẽ, nhưng chỉ khi con người biết cách khổ luyện, nó mới phát huy hết tiềm năng."
Mỗi ngày trôi qua, Kính Dực cảm thấy như mình đang sống trong một cuộc sống không thể chịu đựng nổi. Cả cơ thể hắn đều đau nhức, nhưng điều kỳ lạ là, hắn không bao giờ bỏ cuộc. Hắn đã học được cách ép mình vượt qua những giới hạn mà trước kia hắn không bao giờ nghĩ mình có thể làm được.
Lão Chân cũng bắt đầu dạy hắn về hồn lực, những kiến thức căn bản mà hắn chưa bao giờ nghe đến. "Hồn lực là thứ vô hình, nhưng nó có thể giúp con đạt được những điều mà cơ thể không thể làm được. Nó có ba cấp độ: thượng, trung, hạ. Mỗi người sinh ra đều có hồn lực, nhưng nó sẽ chỉ bộc lộ khi cơ thể và tâm trí đạt đến một mức độ nhất định."
Kính Dực ngạc nhiên khi nghe đến thuật ngữ này. "Thế tôi có hồn lực không?"
Lão Chân không trả lời ngay mà chỉ bảo hắn ngồi thiền. Những bài tập hồn lực ban đầu thật đơn giản, chỉ là tập trung tinh thần vào một điểm, hít thở sâu và cảm nhận dòng năng lượng chạy trong cơ thể. Mỗi lần thử, Kính Dực đều cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một dòng chảy vô hình, nhưng không thể nắm bắt được nó.
Một buổi sáng, khi hắn đang ngồi thiền, một cảm giác lạ lùng bỗng xuyên qua cơ thể hắn. Một luồng khí ấm áp chạy dọc theo sống lưng, làm cơ thể hắn tê dại rồi bất ngờ nở ra, tràn đầy sức mạnh. Kính Dực mở mắt, nhìn Lão Chân, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
"Đó là hồn lực của con," Lão Chân nói, giọng không hề ngạc nhiên. "Con đã bắt đầu nhận ra nó rồi. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điều con cần học."
Kính Dực cảm thấy mừng rỡ, nhưng cũng không khỏi bối rối. "Vậy... tôi có thể sử dụng nó ngay bây giờ không?"
Lão Chân mỉm cười. "Không, hồn lực của con chưa đủ mạnh để sử dụng một cách thành thạo. Nhưng con đã mở ra được cánh cửa đầu tiên. Hãy tiếp tục luyện tập."
Những ngày sau đó, Kính Dực càng chăm chỉ hơn trong việc tu luyện. Mỗi khi cảm nhận được hồn lực trong cơ thể, hắn lại càng trở nên kiên cường hơn, như thể một phần sức mạnh vô hình đang chảy trong mạch máu của mình. Hắn không còn cảm thấy quá khó khăn như trước nữa, mà bắt đầu yêu thích từng bài luyện.
Một lần, trong một buổi luyện tập dưới sự giám sát của Lão Chân, Kính Dực phải đối mặt với một thử thách lớn. Lão Chân giao cho hắn một tảng đá lớn, yêu cầu hắn nâng lên và giữ trong một thời gian dài. Ban đầu, Kính Dực cố gắng nhưng không thể chịu đựng được. Cơ thể hắn run rẩy, và tảng đá như muốn rơi xuống.
"Nhớ lấy," Lão Chân lên tiếng. "Chỉ khi nào con thật sự kiên định, hồn lực mới có thể giúp con vượt qua mọi trở ngại."
Kính Dực nuốt nước bọt, hít thở sâu, rồi nhìn vào tảng đá. Lần này, hắn không chỉ cố gắng bằng sức mạnh cơ thể, mà còn tập trung hồn lực vào cánh tay. Một luồng khí ấm áp tràn vào cơ bắp, giúp hắn giữ vững tảng đá thêm một lúc lâu hơn. Cảm giác ấy khiến hắn như đang được tiếp thêm sức mạnh vô hình, như có một ai đó đang giúp đỡ mình.
Cuối cùng, hắn đặt tảng đá xuống, thở hổn hển nhưng ánh mắt lại rực sáng. "Tôi... tôi đã làm được!"
Lão Chân đứng im, quan sát, rồi khẽ gật đầu. "Con đã tiến bộ nhiều rồi. Nhưng đây chỉ mới là bước đầu. Còn rất nhiều điều con phải học. Hãy nhớ, sự kiên nhẫn và lòng kiên cường là chìa khóa để mở ra sức mạnh thực sự."
Kính Dực không nói gì, nhưng trong lòng hắn, một niềm tin mới đã được thắp lên. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng hắn không còn sợ hãi nữa. Mỗi ngày, hắn sẽ dấn bước, không ngừng tiến lên, tìm kiếm sức mạnh của chính mình.
Và trong suốt những ngày tháng luyện tập gian khổ đó, một điều mà Kính Dực chưa hề nhận ra là, chính hắn đã bộc lộ một tiềm năng vượt xa những người thường. Dù hắn chưa biết rõ về điều này, nhưng mỗi khi Lão Chân nhìn hắn với ánh mắt sáng rực, thì cũng là lúc lão biết rằng đệ tử của mình, Kính Dực, không chỉ là một người bình thường.