"Không đi cũng được." Dư Minh hiếm khi không ép buộc: "Nhưng ở trong gương, chỉ dựa vào vận may thì không thể sống sót mà đi ra được."
"..."
Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc sánh vai đi cùng nhau, cậu hỏi: "Sống sờ sờ bị đánh cho tới chết hả?"
Ân Bạch Hạc gật đầu: "Hung khí hẳn là gậy gỗ."
Tịch Lạc suy nghĩ một chút: "Ma cũng dùng công cụ tra tấn người ư?"
Vậy cậu có thể dùng công cụ tra tấn quỷ không?
Thật sự nếu có thể, con đầu tiên cứ xử lý sẽ là con con quỷ trong gương nhà mình.
Mùi máu tanh trong nhà càng nồng nặc, mọi người nhíu mày đi vào, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Chu Duệ đang co rúm trên giường.
Dư Minh đưa tay đẩy một cái, Chu Duệ đột nhiên nhảy dựng lên.
"Có quỷ! Có quỷ! Cao Minh bị quỷ gϊếŧ chết!"
Cho đến lúc này, mọi người mới biết người gặp nạn đầu tiên tên là Cao Minh.
"Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn đi! Cái nơi không người không ra người quỷ không ra quỷ này tôi không muốn ở lại nữa... Tôi không muốn chết..."
Không khí bỗng nhiên thay đổi.
Chu Duệ nhìn thấy mười mấy người đang đứng trước mặt mình, một người đàn ông to lớn cứ thế mà khóc: "Tôi không muốn chết..."
"Nói như thể chúng tôi muốn chết vậy." Lỗ Đông Hải an ủi tượng trưng một câu: "Dù sao anh cũng sống sót qua một đêm."
Chu Duệ: Sống sót mà như sống không bằng chết. Khốn kiếp ai nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy vẫn điềm nhiên không có gì chứ?
-
Nửa giờ sau, cảm xúc của Chu Duệ cuối cùng cũng ổn định lại.
Một căn phòng nhét nhiều người như vậy thật sự ngột ngạt, Tịch Lạc không nhịn được mà đi ra ngoài, phát hiện Ân Bạch Hạc đang ở trong phòng khách.
"Có phát hiện gì không?"
Ân Bạch Hạc hất cằm lên.
"Tự xem đi."
Tự xem thì tự xem, Tịch Lạc thuận theo nhìn sang, phát hiện trong mấy cái gậy gỗ tựa vào tường, trong đó có một cây hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ, không cần nghĩ cũng biết đây là hung khí rồi.
Dường như trong căn nhà của họ cũng có những cây gỗ tương tự.
Quỷ là ngẫu nhiên gϊếŧ người sao?
Hay là dựa vào điều kiện nào đó?
Tịch Lạc vốn tưởng rằng chiếc đèn l*иg tối qua hẳn là cố ý thắp, bây giờ xem ra dường như chủ yếu không phải là đèn l*иg.
Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà nó chọn Cao Minh, mà bỏ qua Chu Duệ ở cùng phòng?
Lỗ Đông Hải đi ra, nhìn thấy Ân Bạch Hạc và Tịch Lạc đứng chung một chỗ: “Cậu ta đã nói một số tình huống, con quỷ đó dường như cố ý tha cho cậu ta."
Tịch Lạc nói: "Nói như vậy, gϊếŧ người có lẽ không phải là tùy tiện chọn."
Lỗ Đông Hải gật đầu: "Ngài Ân, cậu có phát hiện gì không?"
Tịch Lạc chỉ vào cạnh tường, đi thẳng vào vấn đề chính: "Hung khí ở đây, có lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan đến cây gậy gỗ này."
Lỗ Đông Hải ngẩn người một chút, phản ứng lại, lại quay về phòng.
Quả nhiên, Chu Duệ đã cho câu trả lời: "... Tối qua anh Cao muốn dùng nó để phòng thân, nên cầm một cây, tôi lúc đó còn cảm thấy trên đó có máu, nhưng nhìn không được rõ lắm."
Anh ta đột nhiên truy hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu ra ngoài xem sẽ rõ, Cao Minh bị đánh chết rồi." Dư Minh nói.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt khó coi mà đi ra, vây quanh cạnh tường, nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ dính máu.
"Trong nhà tôi hình như không có gậy gỗ." Có người vỗ ngực, cảm thấy may mắn nói: "Chổi thì có."
"Tôi không để ý, tóm lại là tôi không đυ.ng vào."
Ngược lại Từ Tiểu Viên mặt mày trắng bệch: "Chỗ tôi hình như cũng là... gậy gỗ..."
Trong nháy mắt, xung quanh cô ấy đã trống rỗng.
Từ Tiểu Viên vội vàng xua tay: "Tôi không đυ.ng vào mà."
Sau khi thành thật, họ mới biết mỗi căn nhà họ ở đều có những thứ như vậy, có que tre, có gậy gỗ, có chổi.
Kiểm tra đều nhìn thấy vết máu, xem ra hẳn là đã để lại từ rất lâu trước đây.
Dư Minh không hiểu nổi: "Những thứ này đều là tương đối phổ biến ở nông thôn mà, chạm vào sẽ chết, chẳng lẽ con quỷ này chuyên gϊếŧ những người chạm vào đồ của người khác sao?"
"Những năm gần đây trong làng này hẳn đã chết không ít người, có lẽ đều chết như vậy, nhưng tại sao vẫn luôn đặt trong nhà?"
Không thảo luận ra kết quả, có người gọi họ.
Thì ra là một dân làng, ông ta dường như không phát hiện thi thể bên ngoài, sắc mặt như thường: "Trưởng thôn bảo các anh đến ăn sáng."
Người đàn ông trung niên bị cãi ngày hôm qua mắng: "Chết người rồi còn ăn cái gì! Ở đây có một kẻ gϊếŧ người! Ai biết trong cơm của các người có bỏ độc không!"
Thấy đối phương biểu cảm không tốt, Lỗ Đông Hải lúc này mới ngăn cản mọi người mắng người: "Vẫn là ăn cơm cho xong đã, nếu không chưa bị gϊếŧ mà đã chết đói."
Sau khi dân làng rời đi, tâm trạng mọi người đều rất bực bội.