Kính Giới [Vô Hạn Lưu]

Chương 6: Ngôi làng hoang vu (1)


"Người được mời đã đến đủ?"

Tịch Lạc để ý người kia dùng từ ‘người’, điều này cho thấy khả năng cao người đó cũng là người.

Nhưng trong hoàn cảnh kỳ lạ thế này, người cũng chưa chắc đã đáng tin.

Tịch Lạc không lên tiếng, bước lên mới phát hiện trong mười mấy người này có cả nam lẫn nữ, hơn nữa độ tuổi lại khác nhau hoàn toàn, nhìn chung không thể nào là cùng một thời điểm đến nơi kỳ lạ này.

"Anh Đông Hải ơi hẳn là không có người mới nào khác nữa đâu!" Một người đàn ông mặc áo sơ mi nói với người đàn ông ở giữa.

Người đàn ông ở giữa gật đầu, đáp: "Đi thôi."

Người đàn ông này hiển nhiên là người có uy tín nhất trong số họ, thoạt nhìn cứ như một người quanh năm quen với việc làm nặng nhọc.

Người đàn ông vừa lên tiếng, một chàng trai trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, chắc là sinh viên đại học, không nhịn được mà gầm lên: "Rốt cuộc đây là đâu? Các người là ai và định làm gì? Các người không phải là tổ chức khủng bố đấy chứ? Điện thoại của tôi đâu rồi?"

Có người mở đầu, những người khác lập tức cũng theo đó mà chất vấn: "Đúng vậy, tại sao chúng tôi phải đi theo các người, ai biết các người có phải là bán hàng đa cấp không!"

"Mấy người không nói rõ ràng, tôi sẽ báo cảnh sát đó, giờ là xã hội pháp trị."

Tịch Lạc để ý thấy ở phía sau đám đông có một cô gái đang cúi đầu, vai không ngừng run rẩy, dường như rất sợ hãi, quần áo của cô gái có vẻ quen thuộc.

Người được gọi là Đông Hải liếc nhìn mọi người: "Đây là thế giới trong gương, các người có thể vào đây, thì chắc đã gặp chuyện kỳ lạ đúng chứ? Ví dụ như trong gương có thứ gì đó."

Có người để ý, có người không để ý.

Chàng trai đại học là một trong số những người đã để ý, hoảng loạn lên, vội vàng phủ nhận: "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật1 đấy, cái gì mà có thứ gì đó, tôi thấy anh chỉ đang nói dóc thì có!"

(1)Chủ nghĩa duy vật: Còn gọi là thuyết duy vật hay duy vật luận, là một trường phái triết học, một thế giới quan, một hình thức của chủ nghĩa triết học nhất nguyên cho rằng vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức, là kết quả của sự tương tác vật chất.

Tịch Lạc để ý thấy tay anh ta nắm chặt lấy quần, hiển nhiên là đang nói dối.

Xem ra, anh ta và cậu đã gặp chuyện quỷ dị tương tự.

Một người phụ nữ trung niên còn đang mặc tạp dề kêu lên: "Tôi còn phải về nhà trông con, các người mau thả tôi ra, tôi chỉ là một người nội trợ..."

"Không có việc gì chúng tôi bắt chị làm gì?" Người đàn ông tên Đông Hải nhíu mày bất lực nói.

"Ai biết các người muốn làm gì..." Người phụ nữ trung niên lầm bầm.

Sương đen xung quanh vẫn chưa tan đi, ngược lại còn có xu hướng đậm đặc hơn, nhưng điều đáng kinh ngạc là phía trước lại chừa ra một con đường nhỏ.

Khung cảnh quỷ dị và xa lạ khiến mọi người đều mang tâm trạng u ám sợ hãi.

Người phụ nữ trung niên nắm chặt lấy tạp dề của mình, cố gắng mở mắt rồi nhắm mắt lại, hy vọng lần mở mắt sau bản thân đã trở về nhà mình.

Chỉ tiếc, tất cả đều là ảo tưởng.

"Đi thôi, xem ra không còn nhiều thời gian nữa." Đông Hải ra hiệu, bảy tám người đều tề tựu đi theo anh ta.

Chàng trai đại học ngoẹo cổ: "Ai biết các người muốn làm gì, tôi không đi!"

Người đàn ông tên Đông Hải cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cậu cứ ở lại đây, không ai cản cậu cả."

Anh ta dẫn đầu đi về phía trước, mấy người trước đó còn gào thét muốn ở lại tại chỗ đều ngơ ngác, không ngờ anh ta lại thật sự không thèm để ý đến họ.

Tịch Lạc hít sâu một hơi, đi theo đám đông bước vào con đường nhỏ đó, đường là đường đất ở nông thôn chính hiệu, có những khe nứt nẻ.

Chàng trai đại học vốn chỉ là cứng miệng, bây giờ bị kích động như vậy, dứt khoát ngồi bệt xuống, thật sự không có ý định đi.

Tịch Lạc quay đầu nhìn, đối phương bị sương đen bao phủ, bóng dáng mơ hồ.

Dù là ở đâu, việc ở một mình cũng không phải là một lựa chọn đúng đắn.

Vừa ra khỏi phạm vi sương mù, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên, họ hẳn là đang ở trên đồng ruộng, không xa còn có những ngọn núi cao vυ't và cây cối.

Lúc này có lẽ là cuối thu, nhiệt độ trong núi rất thấp, lạnh thấu xương, có hai người thậm chí còn hắt hơi.

Tịch Lạc cảm thấy vẫn còn may, vì lúc nãy đã không cởϊ áσ khoác.

"Chúng ta đi đâu?" Có người nhỏ giọng hỏi.

Người đàn ông áo sơ mi nói: "Đường này là đi về phía trước, phía trước hẳn là có ‘người’."

"Tôi rõ ràng là đang ở trong nhà, sao lại đột nhiên đến chốn hoang vu hẻo lánh thế này..." Đối phương như sụp đổ.

"Đây chính là thế giới trong gương, vào rồi thì đâu cũng có thể xuất hiện, tốt nhất các người đừng có hành động bừa bãi." Đông Hải quay đầu nhìn họ: "Tôi tên là Lỗ Đông Hải."