Sau khi Vi Vi An ngất đi, vẻ mặt của Leon lập tức thay đổi. Vẻ dịu dàng và ôn hòa ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lẽo hiện hữu nơi khóe môi.
Anh tháo thanh đại kiếm ở sau lưng, vứt sang một bên. Đôi môi mấp máy, lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Một cây pháp trượng màu đen tuyền đột ngột xuất hiện trong tay anh, đầu trượng gắn một chiếc đầu lâu trắng toát.
Leon đưa đầu lâu đó chạm nhẹ lên trán của Vi Vi An đang hôn mê. Trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu đột ngột phát ra ánh sáng trắng chói lóa, xương hàm dưới khẽ động đậy, phát ra tiếng rít chỉ có pháp sư mới nghe được.
“Quả nhiên không nhìn lầm.” Leon thu pháp trượng lại, khẽ thở dài. Anh cúi người ngồi xuống bên cạnh cô bé, những ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh mềm mượt như gỗ mun của cô, rồi chậm rãi lướt qua hàng mi cong dài, gò má mịn màng, cuối cùng dừng lại nơi chiếc cổ mong manh.
Cảm giác mềm mịn ấm áp dưới đầu ngón tay khiến trái tim khô cằn của ma pháp sư đập nhanh hơn. Leon cảm thấy miệng mình khô rát, liếʍ môi, ngón tay khẽ siết lại, nhưng lại không nỡ bẻ gãy cổ cô bé. Không những thế, bàn tay anh như bị ma xui quỷ khiến, chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng vạch cổ áo Vi Vi An, từng lớp váy áo bị anh lật mở.
Trước ngực Vi Vi An tuy chưa phát triển, nhưng làn da trắng mịn đến kinh ngạc. Hai chấm hồng nhạt nhỏ xíu nổi bật giữa làn da mềm mại. Mái tóc rối và lớp vải vương vãi trên người càng khiến dung mạo tuyệt mỹ của cô càng thêm thu hút. Dưới ánh lửa chập chờn, Leon cảm thấy bụng dưới nóng rực, đôi mắt màu vàng sẫm nheo lại, chăm chú nhìn cô bé đang ngủ mê dưới sự khống chế của hắc ma pháp.
Leon là một pháp sư tử linh hệ hắc ám cấp mười một, từ lâu đã vượt qua du͙© vọиɠ của người thường. Thế nhưng lúc này, anh lại không thể ra tay cướp đi linh hồn của Vi Vi An, chỉ vì cô quá đẹp. Đẹp đến mức anh không thể hạ thủ. Mặc dù lý trí ra lệnh phải gϊếŧ, nhưng thân thể anh lại chống cự theo bản năng.
Đây là lần đầu tiên anh mất khống chế như vậy. Anh cúi người đè lên người cô, dùng một tay chống xuống đất, sợ thân thể to lớn làm cô bị thương. Tay còn lại nhẹ nhàng lướt qua ngực và eo bụng của Vi Vi An, cảm nhận làn da mịn hơn cả thiếu nữ tộc tinh linh.
Leon cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô bé. Môi cô mềm mại, thoảng hương thơm nhẹ, khiến anh mê mẩn. Tay anh rời khỏi thân thể cô, chuyển ra sau đầu, nhẹ nhàng nâng lấy gáy cô, cẩn thận mυ'ŧ lấy hương vị trong miệng cô.
Vi Vi An dù đang hôn mê, vẫn vì thiếu không khí mà gò má đỏ bừng, thân thể bắt đầu giãy giụa. Leon nhận ra cô sắp nghẹt thở, vội buông môi cô ra, để cô hít lấy luồng không khí mới.
Đôi môi cô bé bị hôn đến đỏ mọng, tăng thêm một vẻ quyến rũ khác thường. Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Leon cứ thế ngẩn người ra, quên cả hành động kế tiếp. Cô bé này mới chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, vài năm nữa không biết sẽ đẹp đến mức nào?
Leon cảm thấy khát khô cổ họng, bụng dưới như có ngọn lửa thiêu đốt. Anh áp phần dưới cơ thể mình vào đùi cô qua lớp quần, thân nhiệt lạnh lẽo từ cô bé lại khiến du͙© vọиɠ của anh bốc lên càng dữ dội.
“Leon, ngươi đang làm gì vậy?”