[NP] Dị Thế Hoa Hồng

Chương 11

Ngoài cổng nam, một người đàn ông cao lớn, mặc giáp đen kín người, toát ra khí thế bức người, lạnh lùng đứng nhìn lũ ma thú đang cắn xé thịt người. Hắn chỉ đứng yên một chỗ, không nói một lời, nhưng khí thế tỏa ra lại khiến người khác chỉ muốn quỳ xuống dưới chân mà thần phục.

“Điện hạ, đám người hèn hạ này vẫn yếu như xưa, ta còn chưa gϊếŧ đã đời!” Một kỵ sĩ khác cởi mũ giáp ra, đó là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo tà mị, tuấn tú khác thường. Hắn hất mái tóc đỏ rực, cười cợt thúc ngựa tiến lại gần.

“Ừm.” Set khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút bồn chồn. Hắn có một cảm giác lạ thường, như thể có thứ gì đó rất quan trọng đang ở gần đây. Một thứ mà hắn từng ao ước, từng xuất hiện trong những giấc mơ đẹp đẽ nhất, nhưng lại luôn trượt khỏi tay, chưa bao giờ nắm được.

Roger vẫn luyên thuyên không ngừng, chẳng hề nhận ra hoàng tử Set, kẻ xưa nay luôn lạnh lùng vô tình, lúc này đang mang vẻ mặt thấp thỏm và mất hồn.

Cảm xúc bất an này đã cuốn phăng đi niềm vui chiến thắng. Cả mùi máu tanh vốn từng khiến hắn say mê, lúc này cũng trở nên nồng nặc khó chịu. Set nhấc cây trường thương đen kịt trong tay lên, ép nhẹ xuống đất, một mệnh lệnh không cần lời.

Lũ ma thú và ma binh lập tức ngừng gϊếŧ chóc, nhanh chóng lui lại, xếp thành đội ngũ chờ lệnh.

“Cứ làm như cũ, ngươi xử lý đi.” Set dứt lời lạnh nhạt nói với Roger, rồi thúc ngựa quay đầu, rầu rĩ rời đi.

Chính quyết định bất ngờ này của hoàng tử Set, không tiếp tục truy sát người dân nữa, đã giúp một số người chạy thoát khỏi biên thành, thoát khỏi thảm họa. Trong các cuộc thảm sát của ma tộc, chuyện như vậy cực kỳ hiếm thấy.

Trong thành, đàn ông bị bắt nhốt làm lương thực dự trữ. Lính ma tộc thì thản nhiên lôi phụ nữ ra giữa đường mà cưỡng đoạt, ép vào tường hoặc đè xuống nền đá, làm chuyện đồϊ ҍạϊ trước mắt bao người. Phụ nữ yếu ớt chẳng thể chống cự, bị bọn chúng dày vò đến nửa sống nửa chết.

Đã lâu rồi đám ma binh chưa nếm mùi phụ nữ loài người. So với nữ ma tộc thì đàn bà loài người mềm mại, ngoan ngoãn hơn hẳn. Những thân thể yếu đuối kia khiến chúng như phát điên.

Phụ nữ thường chưa kịp bị hành hạ đến khi ma binh thỏa mãn thì đã chết. Nhưng chúng chẳng quan tâm, chỉ lạnh lùng vứt xác sang một bên rồi tóm lấy người khác.

Chẳng bao lâu, cả thành chìm trong một bầu không khí dâʍ ɭσạи và chết chóc, tựa như địa ngục trần gian.