Cô giơ ngón tay cái lên:
“Ngón tay cái nè, là vị trí trong tim đó.”
Tuổi mới lớn, đầu óc còn đơn giản. Nghe chị nói có lý, lại động lòng.
Hai chị em nói xong thì những người khác trong nhà cũng lần lượt về.
“Ủa, hôm nay con gái về sớm vậy?”
Tôn Nhất Lan vội đi theo chồng vào, tay xách mấy món đồ nấu cơm chiều:
“Con gái anh đúng là giỏi quá trời. Có người yêu mà không nói gì với gia đình, hên là em gặp ngoài đường, chứ không chắc còn giấu tới sang năm!”
Khương Lập Võ biết điều, đi lấy chén dĩa phụ mẹ bày cơm.
Cô em dâu Triệu Hồng Vân, vừa nghe đến chuyện bạn trai của chị chồng, sắc mặt liền tối sầm.
So với người trong nhà, cô là người lo lắng nhất:
“Chị ba có bạn trai? Ai vậy?”
Vì sao phản ứng dữ như vậy?
Bởi vì con trai út của chủ nhiệm phân xưởng đang theo đuổi Khương Lăng. Sáng nay đi làm, còn lén nhắc đến chuyện đó với cô.
Cô ta còn ngầm hiểu rằng nếu gả được Khương Lăng vào nhà đó, mình sẽ có cơ hội từ công nhân tạm thời chuyển thành chính thức.
Ban đầu, Triệu Hồng Vân còn định chờ sau khi sinh con xong sẽ lấy “chiến công sinh cháu trai cho nhà họ Khương” để gây áp lực, buộc bố chồng nhường lại suất công việc trong xưởng.
Nhưng nếu Khương Lăng đã có người yêu... thì mọi tính toán của cô ta coi như đổ xuống sông xuống biển.
“Anh ấy làm bên phòng kỹ thuật của xưởng mình.”
Vừa nghe tới đó, sắc mặt Triệu Hồng Vân liền sầm xuống.
Phân xưởng hóa chất là một trong những nhà máy lớn trong khu, nhà họ Khương gần như ai cũng làm ở đó. Dù không thân quen hết, nhưng chỉ cần nghe tên là nhận ra người, không biết thì ngày mai đi làm hỏi vài câu là rõ.
Triệu Hồng Vân nheo mắt, giọng khéo léo mà soi mói:
“Phòng kỹ thuật à? Ai vậy? Tên gì thế?”
Tống Quan Thư là cái tên nổi như cồn trong xưởng. Những năm gần đây, anh là sinh viên đại học duy nhất được phân công về đây, lại thêm ngoại hình tuấn tú hơn người. Chỉ cần nhắc tới tên, trong đầu ai cũng hiện lên hình ảnh một chàng trai phong nhã, thư sinh như từ trong phim bước ra.
Triệu Hồng Vân khẽ nhếch mép, giọng chẳng chút nể nang: “Chị ba, có phải chị nhìn trúng cái mặt đẹp của Tống Quan Thư nên mới quen anh ta không?”
“Ờ thì... công nhận là đẹp thật.”
Dù bị Khương Lập Văn trừng mắt lườm một cái, Khương Lăng vẫn thản nhiên nói tiếp:
“Nhưng mà đẹp thì không no được, chọn chồng còn phải nhìn cái cốt cách bên trong nữa chứ!”