Điên Cuồng Cướp Đoạt

Chương 9: Bị Lâm di nương bắt gặp

“Vậy thì đa tạ muội.” Nàng khách sáo đáp lời.

Lục Nhã cúi đầu mỉm cười: “Muội không quấy rầy nữa, muội vào trước đây.”

Chúc Diệu Thanh khẽ gật đầu, rồi cùng Minh Nguyệt quay về.

Lúc đi ngang qua viện Ngâm Thu, nàng dừng bước.

Bất chợt nàng quay đầu nói với Minh Nguyệt: “Mang khay điểm tâm này vào viện Ngâm Thu đi.”

Minh Nguyệt thoáng sững người, nhưng vẫn nghe lời bưng điểm tâm vào viện.



Tạ Hàn Chiếu nhìn khay điểm tâm đặt trên bàn, rồi lại nhìn khay trong tay Minh Nguyệt, giống nhau đến từng chi tiết nhỏ, ngay cả cái khay cũng không sai lệch.

Hắn bật cười lạnh, gập quyển sách trong tay lại: “Chủ tử nhà ngươi đúng là khéo mượn hoa hiến Phật.”

Minh Nguyệt không dám thở mạnh.

Vừa định gọi người đến giáo huấn nàng một trận, thì Nhược Ảnh đã vội bước vào.

“Tiểu hầu gia, thái tử điện hạ có chuyện khẩn, mời ngài đến Đông cung một chuyến.”

Lông mày Tạ Hàn Chiếu khẽ chau lại, lộ chút phiền muộn. Hắn ném sách lên bàn rồi lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt: “Bảo nàng ấy tự tay làm điểm tâm đem tới, bằng không tự hiểu hậu quả.”

Minh Nguyệt vội đáp: “Dạ, nô tỳ sẽ chuyển lời đến thiếu phu nhân.”

Trong lòng nàng cũng âm thầm thở dài thay cho Chúc Diệu Thanh, tiểu hầu gia ra tay dày vò người đa phần đều là ở trên giường. Mỗi lần phu nhân trở về đều bước đi chập chững, nhìn mà thương xót.



Chiều đó, Chúc Diệu Thanh đích thân vào bếp làm ít điểm tâm.

Sợ người khác nghi ngờ, nàng cũng sai người mang sang viện lão phu nhân và đại phu nhân một ít.

Đến đêm, nàng mới cùng Minh Nguyệt mang điểm tâm đến viện của Tạ Hàn Chiếu.

Viện của nhị phòng bị thiêu rụi, từ hôm qua đến nay, trong viện bọn họ vẫn đang bận rộn thu dọn tàn tích.

Cả phủ An Định Hầu ai ai cũng bận rộn ngược xuôi.

Nàng bước vào rừng trúc nhỏ.

Đường trong rừng trúc quanh co khúc khuỷu, không chỉ dẫn đến viện Ngâm Thu mà còn có lối ra cửa sau phủ.

Vừa mới đi được mấy bước, từ phía sau bỗng vang lên một giọng the thé, đầy sát khí: “Diệu Thanh! Nửa đêm rồi ngươi định đi đâu vậy?”

Nàng giật thót tim, giọng nói này quá quen thuộc.

Chính là mẹ ruột của Tạ Dịch Chu, Lâm thị.

Nàng chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Lâm thị đang xách váy chạy hùng hục về phía nàng.

“Giữa đêm giữa hôm, sao ngươi lại vào rừng trúc? Chẳng lẽ muốn lén gặp nam nhân bên ngoài?”

Rừng trúc này bình thường nữ quyến trong phủ đều không được phép đi qua.

Chỉ có nha hoàn và tiểu tư mới dùng đường cửa sau.

Lâm thị dẫn theo một nha hoàn, xem ra cũng định đi cửa sau ra ngoài phủ.

Năm xưa bà ta là thông phòng của lão hầu gia, đại phu nhân vừa vào cửa thì bà ta đã có thai.

Lão phu nhân luôn ghét bỏ Lâm thị, sau khi bà ta sinh Tạ Dịch Chu mới được nâng thành thϊếp thất, còn Tạ Dịch Chu thì được đưa đến viện đại phu nhân nuôi dạy.

Mãi đến trước khi Tạ Dịch Chu thành thân, hắn ta mới được ghi vào danh sách con của đại phu nhân, trở thành con trưởng trên danh nghĩa.

Mục đích chính là để lấy danh nghĩa đích tử mà cưới Chúc Diệu Thanh.

Chỉ là, thân phận Lâm thị dù sao cũng là xuất thân nha hoàn, cách hành xử chẳng thể bước lên được chính diện.

Đối mặt với lời chất vấn của Lâm thị, Chúc Diệu Thanh chỉ đành nói thật: “Con làm ít điểm tâm, định mang cho tiểu thúc.”

Lông mày Lâm thị nhíu chặt, hừ lạnh: “Đem điểm tâm, sao không đi cửa chính viện Ngâm Thu? Lại phải đi giữa đêm thế này?”

Bà ta như nhớ ra điều gì, ánh mắt sắc lạnh: “Chẳng lẽ ngươi thấy Dịch Chu đã chết, lại muốn quyến rũ Hàn Chiếu?”

“Di nương đừng đổ oan cho con! Trước kia tiểu thúc đã giúp con đến Ung Châu đưa di vật của phu quân về, con vẫn luôn ghi nhớ ân tình ấy. Hôm nay làm nhiều điểm tâm một chút, chỉ sợ ảnh hưởng thanh danh của tiểu thúc nên mới đi lối sau.”

“Di nương có bôi nhọ một quả phụ như con cũng không sao, nhưng nếu làm hỏng thanh danh của tiểu thúc… mà tiểu thúc vẫn chưa thành thân…”