Khi Vãn Lam xác nhận rằng mình thật sự có một không gian riêng biệt, một cảm giác lạ lùng ập đến. Nó không phải là sự hào hứng hay niềm vui, mà là một cảm giác không yên lòng. Cô chợt nhận ra, dù có thể bước vào không gian ấy bất cứ lúc nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ an toàn. Mọi thứ ngoài kia đang trở nên hỗn loạn, và cơn bão nhiệt đới Damira không ngừng tiến gần.
Một linh cảm mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí cô, khiến cô hiểu rằng không thể chỉ trông chờ vào sự may mắn. Bên ngoài, thành phố đang chìm trong mưa lũ, và những tin tức liên tục cảnh báo sự tê liệt của hệ thống giao thông, mất điện, mất sóng. Không còn nhiều thời gian để do dự. Vãn Lam quyết định không chỉ dựa vào không gian ấy mà phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cô bắt đầu lên kế hoạch tích trữ vật tư. Nếu cơn lũ đến, cô cần phải đảm bảo rằng tòa nhà 50 tầng này sẽ là nơi trú ẩn an toàn nhất, nhưng chỉ khi có đủ lương thực và nước uống để duy trì sự sống. Vãn Lam nhớ lại những kệ hàng trong siêu thị, những cửa hàng gần công ty, nơi vẫn có thể mua được một số thứ nếu còn mở cửa. Mặc dù biết rằng thời gian không còn nhiều, nhưng cô vẫn phải hành động.
Cô mở laptop, tra cứu thông tin về những cửa hàng vẫn còn hoạt động. Một vài nơi vẫn cung cấp hàng hóa, dù không phải tất cả đều còn đủ món. Nhưng ít ra, cô có thể mua được lương thực khô, thịt cá tươi, rau củ, trái cây, nước uống đóng chai, đồ hộp, và những thứ thiết yếu cho một cuộc sống tạm thời. Cô nhắm mắt, cảm giác căng thẳng dâng lên và lập tức tiến hành đặt hàng số lượng lớn. Mì ăn liền, cháo, phở, bún ăn liền, thanh năng lượng, xúc xích, thịt xông khói, thịt các loại, sữa, bánh kẹo, nước suối, gạo, bột mì, rau củ, hạt giống, con giống, cưa điện, dược phẩm, thuyền, gậy điện, súng bắn đinh, xăng dầu, gia vị, bếp cồn, bếp ga, cồn, bình gas mini...tất cả được gói gọn trong một danh sách dài.
Không lâu sau, một loạt đơn hàng được xác nhận. Cô sẽ phải tự mình nhận hàng và mang về công ty, dù có thể gặp khó khăn trong việc vận chuyển trong cơn bão này. Nhưng cô biết mình không thể chờ đợi thêm. Mọi thứ phải được chuẩn bị ngay lập tức, không có chỗ cho sự chần chừ.
Dù trong lòng không khỏi lo lắng về những gì sẽ đến, nhưng Vãn Lam vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã có một kế hoạch cụ thể. Cô nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài kia, nhưng giờ đây, đối với cô, đó không còn là sự cản trở. Cô chỉ còn một mục tiêu: chuẩn bị đầy đủ vật tư để có thể sống sót qua cơn bão. Bởi cô biết, cho dù thế nào đi nữa, sự sống quan trọng hơn tất cả.