“A tỷ!”
“A Ninh!”
Nàng nghe thấy tiếng hô kinh hãi của Thẩm Từ và mẫu thân.
Tiếng bạt tai vang dội, nhưng cơn đau dự kiến đã không ập đến, Thẩm Đường Ninh mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịt.
Ánh mắt nàng bỗng chốc ngẩn ra.
Một bóng hình cao lớn chắn trước người nàng, chặn lại cái tát kia.
Trì Yến hơi nghiêng đầu, bên mặt trắng nõn lập tức nổi lên một mảng đỏ, hắn chậm rãi chớp mắt, ngẩng đầu lên, giọng điệu trêu chọc: “Nhạc phụ đại nhân, nóng tính thật đó.”
“Ngươi!” Thẩm Xương cũng không ngờ hắn sẽ đột nhiên đứng ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt bỗng dưng khó coi, có chút không biết làm sao.
Thẩm phu nhân và Thẩm Từ hít sâu một hơi, sắc mặt hơi kỳ quái.
Trì Cảnh Ngọc và Thẩm Hy Vi đứng cách đó không xa, một người cau mày, một người tỏ vẻ khó hiểu.
Phương di nương giả vờ lo lắng, nhưng đáy mắt lại nhanh chóng xẹt qua vẻ hả hê.
Thẩm Đường Ninh ngẩn ngơ một thoáng, hoàn hồn lại cực nhanh nắm lấy tay Trì Yến, tiến lên một bước đối mặt với Thẩm Xương, đôi mắt trong veo, ẩn giấu vẻ lạnh lùng khó nhận thấy: “Ngày tốt lành, cha làm gì vậy? Nữ nhi không biết rốt cuộc mình làm sai điều gì, khiến cha nổi trận lôi đình như thế?”
Thẩm phu nhân mím môi, im lặng tiến lên: “Cho dù A Ninh có lỗi gì, sao lão gia không ngồi xuống nói chuyện tử tế với nó? Ngày về nhà mẹ đẻ, còn ở cửa đã làm nó mất mặt, còn hại đến cô gia vô cớ bị liên lụy, chẳng phải để người ngoài chê cười sao!”
Thẩm Từ bất mãn hùa theo: “Cha, sao cha lại đánh tỷ tỷ?”
Thẩm Xương ngây ra một lát, tức giận bật cười: “Tốt tốt tốt! Các ngươi đều bênh vực nó! Cũng không xem rốt cuộc nó đã làm ra chuyện vớ vẩn gì sau lưng!”
Ông ta nói xong, lấy ra một cuộn đồ vật ra khỏi tay áo ném xuống đất, sắc mặt giận dữ: “Ta nuôi được một đứa con gái tốt quá! Bao nhiêu năm tận tâm dạy dỗ, lại dạy ngươi có tư tình mờ ám với người khác?”
Thẩm Đường Ninh bình tĩnh nhìn tờ giấy rơi xuống đất, không động đậy.
Thẩm phu nhân nghe vậy sắc mặt thay đổi, tiến lên nhặt từng tờ một.
Phương di nương ra vẻ kinh ngạc, đi tới khuyên nhủ: “Lão gia, trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, thϊếp thân nhìn Đại tiểu thư lớn lên, Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ này!”
Thẩm Hy Vi do dự, cũng dịu dàng nói: “Đúng vậy cha, tính tình của tỷ tỷ, cả Yên Kinh ai cũng rõ, việc này chắc chắn có ẩn tình gì đó.”
Trì Cảnh Ngọc theo sát phía sau, không nói một lời, ánh mắt liếc nhìn tờ giấy trong tay Thẩm phu nhân, tinh mắt nhìn thấy hai chữ “Hành Giản”, lông mày đột nhiên giật giật, nhìn Thẩm Đường Ninh thêm vài phần chán ghét.
Hành Giản, là tự của Thái tử Yến Hoài đương triều.
“Nếu không có chứng cứ, sao ta có thể vu oan nó?” Thẩm Xương cười nhạt: “Giấy trắng mực đen bày ra ở đây, cũng rõ ràng là chữ viết của nó, chẳng lẽ còn oan uổng nó hay sao?”
Thẩm phu nhân nhanh chóng xem qua những bức thư này, đều là những lời hỏi thăm thông thường ngày lễ tết, không có gì không ổn.
Thái tử là biểu ca của A Ninh, còn phải gọi bà một tiếng dì, bởi vì tầng quan hệ này, Yến Hoài cũng rất quan tâm Thẩm Đường Ninh, ngày lễ tết luôn nhớ mang quà cho biểu muội, thỉnh thoảng có thư từ qua lại cũng là chuyện bình thường.
Những thứ này nàng ta có, A Từ cũng có, không phải độc nhất vô nhị, không có gì lạ.
Cho đến khi bà nhìn thấy một bức thư trong đó, đầu ngón tay cầm tờ giấy khẽ run lên.
Chữ viết của con gái, bà liếc mắt là nhận ra, bức thư này là do A Ninh viết.
Trên thư tha thiết kể ra tình cảm của nàng dành cho Thái tử, cùng với nỗi tiếc nuối không thể gả cho người trong lòng, lộ rõ vẻ ai oán si mê của con gái.
Nhìn đến đây, bà bỗng nhiên lại không chắc chắn nữa.
Tuy bà không hoàn toàn rõ ràng tâm tư của con gái, nhưng giọng điệu này, thực sự không giống như tính cách của nó có thể nói ra.
Thẩm phu nhân thu lại suy nghĩ trong lòng, đưa tờ giấy cho Thẩm Đường Ninh, sắc mặt khó hiểu: “Con xem trước đi.”