Thẩm Đường Ninh nhận lấy, lướt qua một lượt, khẽ nhíu mày nhìn Thẩm Xương, nhếch môi: “Phụ thân chỉ dựa vào cái này đã kết luận con gái có tư tình mờ ám với người khác sao? Thậm chí không muốn nghe con gái giải thích, đã trực tiếp định tội?”
Sắc mặt Thẩm Xương lạnh lùng: “Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ à? Con còn gì để giải thích?”
Tư tình mờ ám là chuyện nhỏ, quan trọng đối tượng là Thái tử, đây mới là điều thực sự chạm đến vảy ngược của ông ta!
Hiện nay tình hình trong triều không rõ ràng, lòng vua khó đoán, Thái tử có thể ngồi lên vị trí đó hay không cũng khó nói!
Lúc này, chỉ cần để lộ ra một chút ý định đứng về phía nào, bị người ta nắm được nhược điểm, đối với con đường làm quan của ông ta đều là đả kích mang tính hủy diệt!
Thẩm Đường Ninh bình tĩnh đáp: “Nếu con gái nói, bức thư này không phải do con gái viết thì sao?”
Thẩm Xương nhíu mày, khó chịu nói: “Tìm được từ trong phòng của con, cũng là chữ viết của con, con còn gì để chối cãi?”
Trì Yến không tán thành nhướng mày: “Nhạc phụ đại nhân nói vậy, cho dù là tội phạm cũng còn có cơ hội biện bạch mà! Ngài là cha của Đường Ninh, cũng không muốn nghe nàng giải thích sao?”
Thẩm Từ bị cướp lời, im bặt, kỳ quái nhìn Trì Yến.
Tiểu tử này, cũng coi như nói được đôi câu tiếng người!
Trong lòng Thẩm phu nhân lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Thẩm Xương.
Làm cha, khi sự việc còn chưa rõ ràng, đừng nói là tin tưởng, thậm chí không kiên nhẫn cho con gái một cơ hội giải thích.
Đây là người nằm cùng gối với bà sao?
Thẩm Hy Vi đổi thân phận với con gái, ông ta không nói cho bà và A Ninh một lời giải thích, ngược lại lập tức khuyên bà nhẫn nhịn, đã đủ làm bà lạnh lòng, bây giờ lại đến màn này.
Thẩm phu nhân không phải kẻ ngốc, bà nắm chặt đầu ngón tay lạnh lẽo, lần đầu tiên nhìn nhận lại trượng phu của mình.
Thẩm Xương bị một tên ăn chơi trác táng làm mất mặt, đã cực kỳ khó chịu, nhịn cơn giận lạnh lùng nhìn Thẩm Đường Ninh: “Được! Con nói bức thư này không phải do con viết, có chứng cứ gì?”
Thẩm Đường Ninh chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của mẫu thân, biết mục đích của mình đã đạt được một nửa, nàng cung kính cúi đầu:
“Cha xem, giấy con thường dùng đều là giấy Trừng Tâm Đường, loại giấy này nổi tiếng cứng cáp như ngọc, mỏng mịn bóng loáng, bởi vì quý giá, trong phòng con đều có số lượng nhất định.
Hơn nữa, con gái còn có một sở thích, trước khi viết nhất định phải tẩm giấy bằng hương hoa đặc chế, mùi hương thấm vào giấy, mấy tháng cũng không tan.”
Nàng chuyển giọng, đưa tờ giấy lại gần ngửi, khẽ cười khẩy: “Tờ giấy này, đúng là giấy Trừng Tâm Đường đấy, nhưng không có chút mùi hương nào.”
Ánh mắt Phương di nương lóe lên.
Thẩm Hy Vi như vô tình nói: “Có lẽ là để lâu quá, mùi hương bay mất rồi, cũng có thể thôi?”
Mùi hương nồng đến mấy, để một năm rưỡi cũng nên bay mất rồi.
Con gái vừa nói ra, Phương di nương đã thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn.
Chỉ nghe Thẩm Đường Ninh khẽ cười, nhìn nàng ta đầy ẩn ý.
Thẩm Hy Vi chợt nhận ra mình lỡ lời, cắn môi: “Tỷ tỷ, muội thuận miệng nói, không phải nghi ngờ tỷ…”
“Nói gì vậy, Nhị muội suy nghĩ chu toàn, tỷ nên cảm kích muội mới phải.” Thẩm Đường Ninh cong khóe môi, giũ tờ giấy.
“Nếu như Nhị muội nói, để lâu, vậy tại sao vết mực trên giấy này, nhìn lại vẫn còn mới?”
Thẩm Hy Vi nghẹn lời.
“…”