Bầu không khí trong Phúc Vinh viện hơi kỳ quái.
Sau ồn ào đêm qua, hiển nhiên mọi người đều không ngủ ngon.
Hầu phu nhân trang điểm kỹ lưỡng nhưng vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt, mặt mày Ninh Viễn Hầu lạnh lẽo, giữa hai vợ chồng rõ ràng có sự xa cách.
Đêm qua, hai người đã cãi nhau một trận lớn vì chuyện này. Ninh Viễn Hầu trách Hầu phu nhân dạy dỗ con trai không nghiêm, quá dung túng, khiến hắn ta không coi ai ra gì, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng dám lừa gạt!
Đường đường là thế tử phủ Ninh Viễn Hầu lại cưới một thứ nữ, chẳng phải khiến người ta cười lớn sao?
Kết hôn mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông ta lạnh nhạt với Hầu phu nhân, đêm qua còn ngủ lại viện của thϊếp thất.
Hầu phu nhân tức điên lên đập phá hết đồ đạc trong phòng!
Trong lòng bà ta cũng uất ức, càng hận con trai mình vốn luôn điềm tĩnh lý trí lại bị hồ ly tinh Thẩm Hy Vi mê hoặc.
Bà ta bảo con trai nâng Thẩm Hy Vi làm thϊếp, vậy mà hắn ta dám cãi lại bà ta!
Đúng là tai họa, vừa mới vào cửa đã khiến cả nhà không yên ổn!
Đồng thời cũng oán trách Thẩm Đường Ninh, tại sao nàng không thể nhẫn nhịn? Nhất định phải làm cho gia đình lục đυ.c mới chịu thôi!
Ngược lại, sắc mặt nhị phòng đều rất tốt, trên mặt Trì nhị phu nhân mang theo nụ cười dịu dàng, ngay cả Trì nhị lão gia vốn ít nói, mặt mày cũng hồng hào.
Trì Nguyệt cắn môi không phục, dưới mắt thâm quầng.
Hừ, đắc ý gì chứ?
Thẩm Đường Ninh kiêu căng ngạo mạn, sao có thể coi trọng cái nhà đầy mùi tiền này được!
Cứ chờ đi, sau này có trò hay để xem!
Cửa ra vào có động tĩnh, giọng nói của nha hoàn truyền đến: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân."
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Một tà váy màu xanh lơ đập vào tầm mắt đầu tiên, vạt áo điểm những đóa sen, Thẩm Đường Ninh thong thả bước tới.
Nàng khẽ ngẩng đầu, mày mắt cong cong, tựa như tranh vẽ, cử chỉ tao nhã.
Lần đầu tiên Trì nhị phu nhân cảm thấy con trai mình không xứng với nàng.
Bà liếc mắt sang Trì Yến bên cạnh Thẩm Đường Ninh, người đang ủ rũ, khóe mắt giật giật.
Thôi, dù sao cũng là con mình sinh ra.
Hai người bước vào, cung kính chào lão phu nhân, bà ta chống trán, mệt mỏi phất tay: "Đứng dậy đi."
Bà ta già rồi, thân thể không chịu nổi giày vò, cả nửa đêm không ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng bực bội khó chịu.
Đám cưới tốt đẹp như vậy, vậy mà lại rơi vào tay con của nữ nhân kia, quả thực chết rồi cũng muốn đến làm bà ta khó chịu!
Thẩm Đường Ninh lại chào hỏi Ninh Viễn Hầu và phu nhân, mặc kệ sắc mặt hai người khó coi ra sao, mỉm cười nói với Trì nhị phu nhân và Trì nhị lão gia: "Cha, mẹ."
Trì nhị phu nhân vui mừng, cười đến không ngậm được miệng: "Con ngoan, mau đứng dậy đi!"
Một lát sau, Trì Cảnh Ngọc và Thẩm Hy Vi vội vàng chạy đến.
"Bà nội."
Trì Cảnh Ngọc dừng lại một chút: "Cha, mẹ."
Mặt mày Hầu phu nhân lạnh nhạt: "Con còn nhận ta là mẹ sao."
Trì Cảnh Ngọc cứng đờ, Thẩm Hy Vi cắn môi, rụt vai.
Trong lúc giằng co, lão phu nhân thản nhiên lên tiếng: "Được rồi, đừng để lỡ giờ, Minh Huy còn phải đi làm."
Hầu phu nhân nuốt khan một tiếng, lúc này mới không tiếp tục truy cứu.
Đến lúc kính trà, Thẩm Hy Vi bưng chén trà, cẩn thận quỳ trước mặt Ninh Viễn Hầu và phu nhân, Ninh Viễn Hầu không nói gì, bưng lên uống một ngụm.
"Mẹ, mời uống trà."
Hầu phu nhân nhìn chén trà đưa đến trước mặt, Trì Cảnh Ngọc bên cạnh nhìn bà ta chằm chằm, sợ bà ta làm khó Thẩm Hy Vi.
Đứa con trai ngốc này, thủ đoạn hành hạ người trong hậu trạch nhiều vô kể, bà ta không cần thiết vì một tiểu tiện nhân này mà khiến tình cảm mẹ con sứt mẻ.
Muốn thu thập Thẩm Hy Vi, sau này còn đầy cơ hội!