Bà ta khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay nhận lấy chén trà, nhưng không vội uống: "Ta nói trước, thân phận của ngươi không đủ tư cách làm thế tử phi phủ ta, ngươi cũng thừa nhận điểm này chứ?"
Mặt Thẩm Hy Vi trắng bệch, thân thể lảo đảo.
Hầu phu nhân thương xót nói: "Con ngoan, ngươi an phận thủ thường, sau này thế tử phi vào cửa, Cảnh Ngọc nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Trì Cảnh Ngọc mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mười ngón tay Thẩm Hy Vi bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau giúp nàng ta miễn cưỡng giữ được thể diện, cúi đầu che giấu sự không cam lòng trong mắt, nói khẽ: "Thϊếp thân biết rồi, phu nhân."
Hầu phu nhân hài lòng gật đầu, ban cho nàng ta một đôi vòng tay, chất lượng cũng chỉ tầm thường.
Trong mắt Thẩm Đường Ninh lóe lên tia cười giễu cợt, bà mẹ chồng này không phải người dễ chung sống, nàng biết rõ.
Vừa hay, Thẩm Hy Vi cũng không phải người an phận.
Kiếp này hai người bọn họ đối đầu, không biết ai sẽ thắng đây?
Trái lại, nhị phòng Trì gia vô cùng hài lòng với nàng dâu này!
Xuất thân cao quý, ngoan ngoãn, cũng không hề kiêu căng với bọn họ, gọi cha mẹ vô cùng dứt khoát.
Nhị phu nhân cởi luôn chiếc vòng trên tay đeo vào cho Thẩm Đường Ninh: "Đường Ninh, mẹ biết gả đến đây khiến con chịu thiệt rồi, sau này thằng nhóc này không làm tốt chỗ nào, cứ đến tìm mẹ, mẹ sẽ đứng về phía con!"
Nhị lão gia cũng liên tục gật đầu: "Cha sẽ đánh nó thay con!"
Trì Yến ngẩng đầu không dám tin: Mới ngày đầu tiên, địa vị của hắn trong nhà đã tụt dốc không phanh rồi sao?
Sự đối lập rõ ràng khiến Thẩm Hy Vi cay đắng, nếu không có gì bất ngờ, lẽ ra tất cả những điều này phải là của nàng ta!
Nhưng nghĩ đến tình cảnh của nhị phòng, Trì Yến lại là tên ăn hại không nên thân, trong lòng nàng ta mới dễ chịu hơn nhiều.
Cứ cười đi Thẩm Đường Ninh, xem sau này ngươi còn cười được nữa không!
Thẩm Đường Ninh từ chối hai lần, mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn cha mẹ."
Trì nhị phu nhân có xuất thân thương nhân, tính tình hào sảng thẳng thắn, kiếp trước Thẩm Hy Vi chê bai xuất thân của bà, nói ra nhiều lời oán trách, nàng lại hâm mộ nàng ta có mẹ chồng dễ chung sống, không cần suốt ngày giữ quy củ.
Ra khỏi Phúc Vinh viện, Nhị phu nhân còn thân thiết nắm tay Thẩm Đường Ninh không nỡ buông, Hầu phu nhân nhìn không nổi cảnh đó, sắc mặt lạnh lùng vội vàng rời đi.
Hôm nay Trì Cảnh Ngọc không cần đi làm, hắn ta liếc nhìn Thẩm Đường Ninh đang tươi cười rạng rỡ, thấy nàng không hề có vẻ đau khổ như trong tưởng tượng, không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.
Thấy hắn ta chú ý đến Thẩm Đường Ninh, đôi mắt Thẩm Hy Vi tối sầm lại, kêu lên một tiếng: "Phu quân."
Trì Cảnh Ngọc lập tức quan tâm cúi đầu, thấy sắc mặt nàng ta không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Hy Vi đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh: "Ta... thân thể hơi khó chịu."
Trì Cảnh Ngọc hiểu ý, ánh mắt tối sầm lại, cẩn thận đỡ eo nàng ta rời đi: "Vậy về nghỉ ngơi cho tốt."
Trì nhị phu nhân, Trì Yến đồng loạt lộ vẻ chán ghét: "Chậc."
Thẩm Đường Ninh xem say sưa, suýt nữa thì bật cười.
Hai mẹ con này, thật là thú vị.
Trì nhị phu nhân mời Thẩm Đường Ninh đến viện của mình ngồi một lát, nàng vui vẻ đồng ý, vừa hay nàng cũng có vài lời muốn nói với mẹ chồng.
Quay đầu lại, Trì Yến đã mất dạng.
Nhìn thấy vậy, Trì nhị phu nhân lúng túng, ấp úng: "A Yến nó, có lẽ là có việc gì đó..."
Một kẻ vô công rồi nghề như hắn, có thể có việc gì chứ?
Không gì khác ngoài việc đi chơi bời lêu lổng với đám bạn xấu.
Thẩm Đường Ninh khéo léo không vạch trần, khóe mắt cong lên: "Con hiểu."
Trì nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, may quá, con dâu là người dễ nói chuyện.
Nhưng ngay sau đó, bà đã không cười nổi nữa.
…
"Hả? Cho nó đi học á!"