Nếu nàng không bám được vào Đoan Vương Phi, làm sao có cơ hội tiếp cận những nhà công hầu danh giá? Sao có thể nhìn được mấy huynh đệ Dương gia kia hiện tại đang sống những ngày tháng ra sao?
Nếu không như thế, nàng làm sao có thể từng bước kéo đám người lừa gạt kia xuống bùn, đích thân đòi lại huyết hận cho Tạ gia?
Sau Trương gia, lần lượt lại có mấy vị phu nhân khác đến tìm Chu Minh Ngọc may xiêm y.
Trương phu nhân là mệnh phụ của quan ngũ phẩm, nhờ bà mà Chu Minh Ngọc cũng kết giao được với vài vị phu nhân có phẩm cấp tương đương, đa phần đều trông chờ vào cơ hội này để mưu cầu tiền đồ cho trượng phu và hài tử.
Ăn mặc nổi bật là cách đơn giản nhất để gây chú ý.
Chưởng quầy Diêu nương tử của Vân Thường Phường vốn dĩ đã coi trọng sự nhạy bén trong phong cách ăn mặc của Chu Minh Ngọc, thêm vào đó nàng lại khiêm nhường, tay nghề lại tinh xảo, vì thế rất mực tán thưởng nàng, chưa từng làm khó.
Thấy Chu Minh Ngọc bận rộn, còn chủ động sai mấy thợ thêu đến giúp nàng.
Không khí trong Vân Thường Phường rất hòa thuận, các thợ thêu chẳng mấy khi xảy ra mâu thuẫn, nay Chu Minh Ngọc có thêm trợ thủ lại càng như cá gặp nước.
Mấy ngày trước khi Đoan Vương vào kinh, nàng đã hoàn thành toàn bộ đơn hàng, còn đích thân đến từng nhà để thử và chỉnh sửa xiêm y cho các vị nữ quyến, hầu hạ chu đáo khiến ai nấy đều hài lòng.
Sau một thời gian dài bận rộn, Chu Minh Ngọc lại được rảnh rỗi, nhìn thấy hoa hải đường ngoài cửa sổ nở rộ, mới chợt nhận ra xuân đã tới.
Thấy trong tay không có việc gì gấp gáp, nàng nghĩ một hồi, liền vào kho chọn một chiếc quạt lụa tròn, lại về phòng chọn tơ.
Một thợ thêu bên cạnh thấy thế thì cười hỏi: “Chu muội muội, có phải tiểu thư nhà nào không biết thêu quạt nên lại tìm đến muội nhờ làm giúp không?”
Chu Minh Ngọc đáp: “Hiếm lắm mới được rảnh, ta muốn tự làm cho mình một chiếc, cái cũ hỏng rồi.”
Thợ thêu kia vừa phân chỉ, vừa ngẩng đầu xoay xoay cổ, ngắm nhìn xuân sắc ngoài cửa đã bắt đầu rộn ràng.
“Vẫn là mùa xuân tốt nhất, ấm áp, phơi phới hân hoan.”
Chu Minh Ngọc chọn sắc hồng của hải đường, điểm thêm chút chỉ kim tuyến, cầm cây kim bạc ướm thử vài nét, không cần vẽ bản thảo đã hạ mũi kim đầu tiên.
Khi nàng hoàn tất mũi thêu cuối cùng trên đóa hải đường uốn mình, một phụ nhân trung niên ăn mặc tề chỉnh bước vào Vân Thường Phường.
Phụ nhân nọ vừa vào đã hỏi: “Không rõ vị nào là Chu Minh Ngọc, Chu cô nương?”
Chu Minh Ngọc thản nhiên cắt chỉ, đứng dậy hành lễ: “Không rõ phu nhân xưng hô thế nào?”
Phụ nhân đánh giá nàng một lượt, nét mặt mang theo nụ cười nhã nhặn: “Ta là ma ma trong phủ Đoan Vương, vương phi lệnh cho ta đến mời Chu cô nương vào phủ nói chuyện.”
Không nói rõ nguyên nhân khiến người nghe trong lòng thấp thỏm, tuy nét mặt ôn hòa nhưng vẫn làm người ta dè chừng.
Diêu nương tử bước đến bên cạnh Chu Minh Ngọc, dò xét nói: “Ta là chưởng quầy trong tiệm, không biết Minh Ngọc đã làm chuyện gì mà vương phi yêu cầu gặp muội ấy?”
Phụ nhân chỉ đáp: “Chu cô nương đến rồi sẽ rõ.”
Diêu nương tử không yên tâm, lại hỏi: “Chỉ gọi một mình Minh Ngọc thôi sao?”
Phụ nhân đáp phải.
Chu Minh Ngọc trong lòng đã hiểu đại khái, vỗ nhẹ tay Diêu nương tử, nói: “Diêu nương tử yên tâm, ta xưa nay làm người có quy củ, chưa từng làm điều gì sai trái. Có lẽ vương phi cũng chỉ muốn hỏi vài câu, không lâu sẽ quay về thôi.”
Xa xa có xe ngựa của vương phủ chờ sẵn, phụ nhân mời Chu Minh Ngọc lên xe.
Chu Minh Ngọc trái lại đỡ lấy tay phụ nhân kia: “Ma ma là trưởng bối, mời ngươi lên xe trước.”
Phụ nhân thấy thế thì trong lòng ấm áp, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Ta chỉ là lão tỳ trong phủ, Chu cô nương là khách quý, làm gì có đạo lý để khách hầu hạ nô tỳ chứ?”
Chu Minh Ngọc lúc này mới tỏ vẻ khó xử, nhanh chóng lên xe trước, lại quay đầu đỡ phụ nhân một phen.
Bánh xe lăn đều, Chu Minh Ngọc hỏi: “Không rõ ma ma họ gì?”
Phụ nhân đáp: “Cô nương cứ gọi ta Quan ma ma là được.”
Chu Minh Ngọc mỉm cười gọi một tiếng, thấy đối phương thái độ ôn hòa, biết không phải chuyện gì xấu liền giả vờ dè dặt hỏi:
“Minh Ngọc chỉ là dân thường, tuy có từng làm xiêm y cho vài vị quan phụ, nhưng chưa từng diện kiến hoàng thân quốc thích, chỉ sợ lát nữa vào vương phủ lại thất lễ, bản thân mất mặt thì nhỏ, lỡ mạo phạm quý nhân thì là chuyện lớn. Nếu Quan ma ma không chê, chỉ điểm cho ta một hai thì đó chính là phúc phần của Minh Ngọc.”