Tĩnh Xuân

Chương 3

Thêu Văn tuy nói nhỏ, không đủ để phu xe nghe thấy, nhưng Chu Minh Ngọc vẫn nhắc nhở nàng ta.

"Hiện giờ ta và ngươi được phu nhân trọng dụng, lại nhờ bà ấy mà quen biết không ít quan quyến. Phu nhân bỏ tiền thuê chúng ta, ta đâu cần phải quản việc nhà người ta? Trên đời làm gì có chuyện bú sữa rồi lại mắng mẹ?"

Thêu Văn biết lỗi, lắc lắc tay Chu Minh Ngọc.

"Tỷ tỷ nói phải, muội sai rồi."

Chu Minh Ngọc cũng không thực sự tức giận, lúc này mím môi cười, khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Vả lại có gì không vừa ý cũng chờ về nhà hãy nói."

Thêu Văn cười hì hì.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh rồi dừng hẳn lại.

Chu Minh Ngọc vừa định hỏi đã đến nơi chưa thì nghe phu xe bên ngoài gọi: "Chu cô nương, có quan binh dẹp đường. Chỉ huy sứ của Long Trảo Ty đang hồi cung, xe ngựa phải tạm dừng một chút."

Chu Minh Ngọc nói không sao.

Nàng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài phố dần dần yên ắng lại, tiếng rao bán biến thành những lời thì thầm.

Quyền thế chẳng ngăn nổi miệng dân, bách tính che miệng bàn tán, chẳng ai cản được.

Chu Minh Ngọc tai thính, lời người ngoài nói nàng nghe được bảy tám phần.

"Họ Dương kia xuất thân cao môn, tổ tiên theo Nguyên Đế chinh chiến lập nên Đại Chiêu, là một trong bát môn tướng lĩnh khai quốc, đời đời là trung thần liêm chính. Sao đến đời hắn lại không nên người, cứ phải vào cái nơi nhơ bẩn ấy?"

"Trung thần đời đời? Hừ, chưa chắc. Dương gia chẳng qua là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, qua vài đời nữa chưa biết ra sao. Nếu không phải mấy năm trước tham gia xử phạt Tạ gia có công, làm gì đến lượt nhà hắn nở mày nở mặt?"

"Ta nghe nói Tạ gia với bọn họ là thông gia nhiều đời, vậy mà lại không giúp đỡ còn quay sang vạch tội."

"Tạ gia phạm tội thông địch phản quốc, Dương gia chính mình còn lo không xong, lấy đâu ra sức mà lo cho người khác? Dẫm thêm một cước mới là khôn ngoan. Ngươi không thấy mấy thiếu niên Dương gia kia giẫm trên xác Tạ gia để thành danh hiển quý à?"

Trên gương mặt điềm tĩnh của Chu Minh Ngọc không có biểu tình gì, chỉ là bàn tay khẽ đặt lên mép xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Qua độ một khắc, nàng cảm nhận được chút chấn động truyền đến từ dưới tay.

Lúc này nàng mới vén nhẹ màn xe, chỉ hé ra một khe nhỏ đủ để nhìn về phía sau.

Người dẫn đầu cưỡi một con ngựa ô cao lớn, thân mặc quan phục thêu màu đỏ sẫm, bên ngoài khoác đại bào đen thêu tối, phi nhanh như gió, vạt áo tung bay phát ra tiếng gió lạnh xé lụa sắc bén.

Hắn đội mũ quan, ánh mắt người người đều đổ dồn vào khuôn mặt mi thanh mục tú kia.

Lông mày rậm và dài, ánh mắt sáng mà sắc, đặt trên gương mặt có đường nét cương nghị giống như nước mùa đông lạnh lẽo, nghiêm nghị sắc bén khiến người khϊếp sợ.

Chính là chỉ huy sứ Long Trảo Ty – Dương gia Bát lang Dương Giản.

Đây là lần thứ hai Chu Minh Ngọc gặp lại Dương Giản từ khi trở về Thượng Kinh.

Lần trước là lúc nàng vào thành, cũng có người hô hào dân chúng tránh đường.

Nàng mặc y phục cũ kỹ bị người ta thô bạo xô đẩy ra đường cái, thấy hắn cưỡi chiến mã cao lớn, mang theo hàn khí bức người tiến vào thành.

Còn lần trước nữa là tám năm trước, lúc nàng vẫn còn là đích nữ của danh môn khai quốc Tạ thị, mỗi ngày gài hoa uống rượu du ngoạn tiêu dao, đọc sách thưởng kiếm chẳng biết sầu, nghe hắn nói lời nhẹ nhàng bên tai, hỏi nàng rằng ngày mai có muốn ra ngoại thành xem phong cảnh đẹp hay không.

Khi ấy, Tạ gia còn hưng thịnh chưa bị tịch biên diệt tộc.

Khi ấy, nàng còn tên là Tạ Tích.

Khi ấy, Dương Giản phong hoa tuyệt thế, là vị hôn phu thanh mai trúc mã của nàng – Thập Nhất Nương nhà họ Tạ.

Tám năm trước, lúc đó Tạ Tích mười hai tuổi.

Tạ gia là thế gia công thần hiển hách bậc nhất tại kinh thành Thượng Kinh, Tạ Tích từ nhỏ đã sống trong cảnh vàng ngọc vây quanh, xa hoa tột bậc.

Thế nhưng nàng lại không giống những tiểu thư khuê các khác, quen được nuông chiều mà sinh ra tính tình yếu đuối.

Dù cho Tạ gia truyền đến đời này chỉ còn lại một nhánh của nhị phòng xuất thân tòng quân, nhưng bất luận là con cháu nhánh nào, từ nhỏ đều phải học tập võ nghệ. Trải qua mười hai năm từ khi khai quốc, Tạ thị vẫn giữ được khí khái hổ tướng của môn hộ võ tướng.

Tạ Tích giỏi nhất là sử dụng roi xích, vì bị đánh nhiều nên thân thể cứng cáp hơn các cô nương nhà khác.

Tạ Tích tuy võ nghệ cao cường nhưng cũng ưa cái đẹp. Trong giới quý nữ thế gia tại kinh thành, hễ thịnh hành kiểu y phục hay trang sức nào, nàng đều là người dẫn đầu xu thế. Cho nên tuy tuổi còn nhỏ nhưng ở đâu cũng được huynh trưởng và tỷ muội các nhà khen ngợi.