Lúc Khương Thần Ngọc rời khỏi Túy Tiên Lâu, cả người hắn ta có chút thất thần.
Từ chưởng quầy Túy Tiên Lâu, hắn ta biết được, thì ra một tháng Khương Mặc cứ vài ngày lại đến bếp sau của Túy Tiên Lâu phụ việc, mới đổi được một ít đồ ăn thừa của tửu lầu.
“... Sao lại như vậy?” Khương Thần Ngọc cảm thấy cơ thể hơi lạnh.
Con gái Thánh Chủ Huyền Thiên Thánh Địa đường đường là vậy, lại lưu lạc đến mức phải đến tửu lầu làm việc tay chân đổi lấy đồ ăn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, chưởng quầy nói ba ngày gần đây Khương Mặc cũng không đến nữa, hoàn toàn mất dạng.
Vậy rốt cuộc bây giờ Khương Mặc đang ở đâu?
Hắn ta thật sự không thể tin Khương Mặc từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng lại có thể sống như vậy suốt một tháng, Khương Mặc từ nhỏ đã từng chịu khổ như vậy bao giờ đâu?
Khương Thần Ngọc mang theo tâm trạng nặng nề quay về thánh địa, sau khi vào đại điện, hắn ta liền kể lại toàn bộ chuyện Khương Mặc ở trong tiểu viện bỏ hoang và đến Túy Tiên Lâu làm việc vặt.
Thánh Chủ phu nhân nghe vậy ngồi không yên: “Cái gì? Mặc Nhi vậy mà vẫn luôn không có chỗ ở? Lại ở trong sân bỏ hoang? Sao có thể?”
Thánh Chủ sắc mặt cũng khó coi nói: “Tuyệt đối không thể nào! Nghịch nữ kia trước giờ yếu đuối, sao chịu được khổ như vậy! Mấy người kia nhất định đã bị nó mua chuộc, nên mới nói như thế!”
Thánh Chủ như nghĩ đến điều gì, lấy ra chiếc nhẫn trữ vật kia của Khương Mặc.
“Mặc Nhi từ nhỏ ăn sung mặc sướиɠ, ta và sư mẫu con trước nay chưa từng thiếu nó thứ gì, nhẫn trữ vật của nó xưa nay đều chứa đầy thiên tài địa bảo, sao có thể lưu lạc đến mức phải đi làm việc vặt đổi đồ ăn? Đúng là nói bậy bạ!”
Nói xong, ông ta mở chiếc nhẫn trữ vật kia ra trước mặt mọi người.
Trong nhẫn trữ vật, chỉ có mười viên trung phẩm linh thạch nằm lặng lẽ, ngoài ra không còn gì khác.
Mọi người ở đó đều không dám tin, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Sao lại như vậy?!”
Thánh Chủ phu nhân không dám tin, Khương Thần Ngọc cũng sững sờ tại chỗ.
Thánh Chủ nhìn về phía Thánh Chủ phu nhân, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này? Chẳng phải mỗi tháng nó đều được nhận các loại đan dược, linh phù sao? Sao nàng không đưa cho nó?”
Thánh Chủ phu nhân nói: “Thϊếp tưởng phu quân đã đưa cho nó, nên thϊếp không hỏi đến nữa.”
Thánh Chủ cất nhẫn trữ vật đi, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ ra nước.
Một lúc lâu sau, hắn đập bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Nghịch nữ này rõ ràng đang giận dỗi chúng ta! Thà chịu đến Túy Tiên Lâu làm việc vặt làm mất mặt chúng ta chứ không muốn đến cầu xin ta và mẫu thân nó, giỏi lắm!”
“Nó không phải có khí phách lắm sao? Vậy thì vĩnh viễn đừng quay về! Để ta xem nó cứng đầu được bao lâu!”
Thánh Chủ phu nhân trong lòng vẫn lo lắng.
Bà ta nhìn về phía Khương Thần Ngọc nói: “Thần Ngọc, gọi các sư đệ khác của con lại đây, xem Mặc Nhi có liên lạc với ai trong số chúng không.”
Khương Thần Ngọc nghe vậy lấy Vạn Giới Ngọc Giản ra, truyền tin cho các sư đệ khác, tiện thể cũng truyền tin cho Khương Mặc, nhưng lại phát hiện trong danh sách, tên của Khương Mặc lại không có chút linh khí nào.
Sao lại thế này?
Lẽ nào Vạn Giới Ngọc Giản của Khương Mặc hỏng rồi?
Một lát sau, sáu vị sư đệ còn lại đều tụ tập trong đại điện.
Khi nghe Thánh Chủ phu nhân hỏi liệu Khương Mặc có tìm đến họ không, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Khương Thần Ngọc hỏi: “Vạn Giới Ngọc Giản của các đệ có liên lạc được với Mặc Nhi không? Tại sao trên ngọc giản của ta lại không cảm ứng được linh khí của muội ấy?”
Tứ sư đệ Khương Thế Nghiêu kinh ngạc: “Đại sư huynh huynh còn chưa biết sao? Vạn Giới Ngọc Giản của Mặc Nhi hỏng từ tuần trước rồi.”
Lục sư đệ Khương Hách Nguyên nói: “Chuyện này đệ biết, hôm đó muội ấy đòi Nhu Nhi trả lại kiếm Kim Lăng, trong lúc giằng co Nhu Nhi bị kiếm khí của muội ấy làm bị thương, Vạn Giới Ngọc Giản của chính muội ấy cũng vỡ nát.”