Cảm nhận được người kia rời đi, Ngu Kiều cười duyên nhìn người đàn ông đang đeo găng tay tỉ mỉ bóc tôm cho cô trước mắt.
Vừa nãy cô chỉ nói một câu "thích ăn tôm", người đàn ông đã chủ động bóc cho cô, nếu là người bình thường thì không có gì đáng nói.
Nhưng anh là ai chứ, Tô Chính Khôn danh tiếng lẫy lừng ở thành phố A, có thể vì một người phụ nữ mà làm đến mức này, không thể phủ nhận anh đã động lòng, rất có thể là yêu mà không tự biết.
"Nghĩ gì vậy?" Nhìn đôi mắt mê ly của cô gái, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại nhìn cô.
Cảm nhận được ngữ khí lúc này của người đàn ông hình như có chút nguy hiểm, Ngu Kiều lập tức hoàn hồn.
"Em đang nghĩ tiên sinh đối với em tốt như vậy, sau này nếu tiên sinh chán em thì..." Cô gái dường như nghĩ đến cảnh tượng sau này, vẻ mặt có chút buồn bã.
"Sẽ không." Người đàn ông buột miệng thốt ra, nói xong chính anh cũng thấy kỳ lạ vì sao lại không.
Nhưng hiện tại anh không rảnh để nghĩ đến những điều đó, anh chỉ muốn cho cô gái biết, anh sẽ không bỏ rơi cô, vĩnh viễn không.
Người đàn ông mặc tây trang giày da cởi găng tay, đứng dậy đi đến bên cạnh Ngu Kiều rồi ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Tôi sẽ không bỏ rơi em, vĩnh viễn không."
Nghe người đàn ông lặp đi lặp lại lời hứa bên tai, Ngu Kiều vui vẻ cười, đứng dậy trực tiếp nhào vào lòng anh: "Tiên sinh thật tốt, tiên sinh tốt nhất, Kiều Kiều thích tiên sinh nhất."
Nghe được cô gái nói thích anh nhất, người đàn ông có chút sững sờ, sau đó phản ứng lại có chút kinh hỉ hỏi lại một lần:
"Thật sự thích tôi nhất sao?"
"Vâng." Cô gái gật đầu.
"Vậy sau này không được thích người khác biết chưa, nếu không..." Tôi có lẽ sẽ nhốt em lại, người đàn ông không nói hết câu, bởi vì cô gái đã trực tiếp hôn lên.
Trong phòng riêng, hô hấp của hai người dần dần dồn dập, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng.
Người đàn ông dần dần bắt đầu không thỏa mãn, nhưng cũng biết nơi này không thích hợp, anh nắm lấy tay cô gái, hơi thở có chút dồn dập nói: "Còn đói không, ăn cơm đi."
Nhìn cô gái có chút không vui chu môi lên, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Chờ về nhà tôi sẽ chiều em."
"A!" Ngu Kiều vội vàng che hai tai lại, người đàn ông này sao lại...
"Ăn cơm đi, tôi bóc tôm cho em." Người đàn ông rất biết ý không trêu chọc cô nữa, bằng không cô gái sẽ thẹn quá hóa giận mất, rốt cuộc vừa nãy con thỏ nhỏ còn nhẹ nhàng trừng mắt liếc anh một cái kia mà, chỉ là cái liếc mắt đó chỉ càng làm ý cười bên khóe miệng người đàn ông càng thêm rõ rệt.
Quả nhiên, ngay khi hai người vừa trở về chung cư, Tô Chính Khôn đã nóng lòng ôm cô gái vào phòng.
Nhìn Ngu Kiều yêu kiều quyến rũ dưới thân, ánh mắt người đàn ông càng thêm tối sầm, anh chậm rãi bò lên từ người cô gái.
"Rẹt!" Là tiếng áo khoác và áo sơ mi bị người đàn ông thô bạo xé rách ném xuống đất.
Ngu Kiều nhìn cơ tám múi bụng và đường nhân ngư của người đàn ông, ánh mắt càng thêm quyến rũ mê ly, chiếc váy lụa màu đỏ trên người cô và tấm chăn màu đen hòa quyện hoàn hảo, đen và trắng, mạnh mẽ và mềm mại, du͙© vọиɠ trong phòng đạt đến đỉnh điểm.
Không biết qua bao lâu, Tô Chính Khôn ôn nhu nhìn Ngu Kiều đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên, không mảy may kinh động đến cô gái.
[Bởi vì là em, mới có thể độc nhất vô nhị.]
Những ngày gần đây của Ngu Kiều trôi qua vô cùng thoải mái, cô muốn gì Tô Chính Khôn đều sẽ cho cô, cũng sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô, bất kể là trở về trường học hay đưa mẹ viện trưởng ra nước ngoài chữa bệnh.
Nhưng đôi khi anh lại có chút độc đoán, ví dụ như bây giờ!
"Em ghét anh, ghét anh!" Ngu Kiều nước mắt lưng tròng ngồi trong lòng Tô Chính Khôn khóc lóc kể lể, cô chỉ muốn đi dự họp lớp cấp ba với bạn bè thôi mà cũng không được, tên đàn ông đáng ghét này quá bá đạo.
Tô Chính Khôn nghe Ngu Kiều nói ghét anh thì có chút không vui, anh đỡ cô gái trong lòng ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô nói: "Kiều Kiều không được ghét anh có biết không." Ánh mắt người đàn ông trầm thấp đen tối, làm người ta không đoán ra được.
[Bởi vì thích em, cho nên anh không cho phép em ghét anh.]
"Em chỉ chơi một lát thôi được không?" Ngu Kiều thay đổi chiến thuật, vòng tay ôm cổ người đàn ông bắt đầu làm nũng.
"Được không, tiên sinh~"
"Em yêu tiên sinh nhất, cầu xin anh."
Thấy người đàn ông có hơi động lòng, Ngu Kiều cũng bất chấp tất cả, cô ôm lấy mặt người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn vội vã áp sát lên.
"Chụt, chụt, chụt..."
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại thơm tho trên mặt, người đàn ông cuối cùng không nhịn được cười.
"Được, cho em đi, nhưng nhiều nhất đến 9 giờ tối phải về."
"Vâng!" Ngu Kiều lập tức đáp ứng rồi nhanh chân chạy đến phòng ngủ chính chọn một chiếc váy hai dây màu xanh ngọc tôn dáng để thay, loại váy này đòi hỏi vóc dáng người mặc rất cao, một chút mỡ thừa cũng không thể có, hơn nữa da dẻ cũng phải trắng nõn, bằng không sẽ là thảm họa.
Nhưng ai bảo cô là Ngu Kiều chứ, loại váy này quả thực là đo ni đóng giày cho cô, sự thướt tha của váy và vẻ quyến rũ của người phụ nữ kết hợp hoàn hảo, như yêu như tiên, nếu bây giờ cô ra ngoài, ai mà nghĩ được hai tháng trước cô vẫn là nhân viên phục vụ ở hội sở chứ.