Nhạc Khuynh Hi - Cung Khuynh Ngoại Truyện

Chương 5

Cung Lạc kinh ngạc nhìn về phía Nghê Phỉ. Quả nhiên là ám chiêu. Nếu là hạ dược Hi, dựa theo tính tình Hi, làm chuyện này thực rất mạo hiểm. Vạn nhất lộng xảo thành chuyên, cũng không phải chuyện mình có thể gánh vác. Không đến vạn bất đặc dĩ, mình cũng không dám đi nước này. Nếu là tương lai không thể thành, chính mình cũng không có tính nhẫn nại, đối chính mình hạ, kết quả lại khác, ít nhất có kém cũng sẽ không thể kém hơn hiện tại.

Cung Lạc khóe miệng hơi kéo lên, nụ cười cực nhỏ như vậy, nhưng lại dị thường quỷ dị, cũng là dị thường đẹp đẽ.

Nghê Phỉ giờ phút này lại không cười, chỉ nho nhỏ thở dài. Tình yêu trong thế gian, mình nói là am hiểu, lại không thể bắt đầu, cũng không thể động tâm, cũng vô pháp đi yêu. Yêu cuồng nhiệt, cuộc đời này sợ là không có… Mình từ khi nào lại trở thành người không thể yêu ai vậy? Nghê Phỉ thở dài. Cho dù ở bên người đến kẻ đi, từng người mình đều yêu thật lòng, nhưng lại luôn lực bất tòng tâm. Giờ đây có chút hâm mộ, nên muốn thành toàn cho hai nàng.

“Vậy khi nào thì bắt đầu đâu?” Cung Lạc hỏi Nghê Phỉ. Nữ nhân này xoay chuyển cảm xúc quá nhanh, làm cho Cung Lạc có chút không thể nắm bắt. Nhưng Cung Lạc chưa bao giờ quan tâm chuyện của ai khác ngoài chuyện của Nguyên Hi. Được nữ nhân Đoạn gia yêu quả thật là chuyện hạnh phúc. Cả một đời, chỉ cần còn yêu, là còn lo lắng chăm sóc.

“Haha! Chờ không kịp sao? Nóng vội không ăn hết được đậu hủ nóng đâu. Từ từ thôi, quá nhanh, Nguyên Hi sẽ thở không nổi.” Săn bắt con mồi luôn phải thật kiên nhẫn, phải hiểu được cách hưởng thụ sự chậm rãi trong quá trình săn mồi. Đó là một việc cực kỳ thú vị.

“Ngươi nói nên làm thế nào đâu?” lúc này Cung Lạc là một đệ tử thật nghe lời, có lẽ trước đây đều là tiểu đánh tiểu nháo. Lần này Cung Lạc sẽ thực sự làm thật.

“Nguyên Hi hiện tại hẳn là đang tìm ngươi đi. Ta sẽ truyền đi một tin đồn, nói ngươi đang ở nơi của ta. Ngươi nói nàng có thể hay không bỏ xuống cái công chúa tôn quý để hạ mình tới nơi này tìm ngươi trở về. Ngươi đến lúc đó, giả vờ như một cô gái thuần khiết đang bị hồ ly tinh mê hoặc, thiếu chút nữa bị nữ nhân hư hỏng ăn luôn mất. Ngươi nói xem, vị mẫu thân yêu quý này có thể tới cứu nữ nhân của mình hay không?” Nghê Phỉ nhu nị nói. Cũng là xác định cho Nguyên Hi, Cung Lạc không thể không bội phục; người này so với mình trước đây còn cao tay hơn rất nhiều.

Thật, Nghê Phỉ coi trọng ai, sợ là từ nay về sau luôn bị đùa giỡn. Nữ nhân này đã có cảm tình, sợ là cao thủ trong cao thủ, nhất định sẽ bị trì đắc dễ bảo.

“Sẽ. Bất luận hiện giờ nàng đối với ta là tâm tư gì, thậm chí là vì trách nhiệm chết tiệt kia, nàng tuyệt đối sẽ đến.” Về điểm này, Cung Lạc không có lấy một chút hoài nghi.

“Cho nên, ngươi cứ ở Hoa Tây lâu, tận tình ngoạn nhạc, chờ nàng đến là được. Nghe nói, ngươi tinh thông cầm kỳ thư họa, hãy đạn một khúc đi, ta sẽ múa, vì ngươi mà múa. Thiên hạ này, người có thể không bị điệu múa của Nghê Phỉ làm điên đảo, không nhiều lắm đâu.” Nghê Phi cũng không tự phụ. Vũ phân ra nhiều loại, trong đó có một loại chuyên dùng để câu dẫn người. Nếu trong lòng chưa có người thương, nếu không yêu sâu sắc, sẽ thực dễ dàng bị quyến rũ mê hoặc.

Cung Lạc đạn mĩ mĩ chi âm, Nghê Phỉ múa điệu câu hồn, người ở ngoài thấy hai người phối hợp vô cùng tương đắc, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, một người đạn chính mình, một người khiêu chính mình.

Hoa rất đẹp, lại không phải là của ta. Nhưng khao khát của ta, chưa bao giờ thay đổi.

Hợp tác tạm thời này, lại trong một thời gian ngắn làm cả thành Tấn Dương rung động.

“Nghê Phỉ đến thành Tấn Dương, vốn đã một chuyện oanh động, lại xuất hiện thêm một cô gái còn xinh đẹp hơn Nghê Phỉ, đạn đắc hảo cầm, hai người phối hợp thiên y vô phùng. So với những nam nữ trước đây bên cạnh Nghê Phỉ không hề kém, từ Tiểu Bắc an vương Nguyên Kiệt anh tuấn lỗi lạc, tới hoa khôi mười sáu tỉnh Giang Nam là Liên Y, cô gái này chính là không hề kém! Bất quá, là kéo dài được bao lâu đây?” Toàn thành đều đoán già đoán non, nhất thời một người qua thành lại vô cùng nổi bật, bàn tán ngay trước mặt trưởng công chúa.

Nghê Phỉ xưa nay vô cùng phong lưu, nam nữ đều tới, lần này cũng là câu dẫn một mặt hàng cực tốt, ngàn dặm mới tìm được một tuyệt sắc giai nhân. Không chỉ riêng những điệu múa của Nghê Phỉ thịnh hành khắp nơi, chuyện tình yêu của nàng cũng là thứ trà dư tửu hậu thú vị nhất.

Nữ phẫn nam trang Nguyên Hi nghe thấy, suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa trong tay. Nguyên Hi chắc chắn bảy thành người bọn họ đang nói tới là Tiểu Lạc. Tiểu Lạc ở Hoa Tây lâu, nàng tại sao lại tới cái nơi không đứng đắn này? Hơn nữa tại sao lại ở cùng với nữ nhân tai tiếng như Nghê Phỉ? Nguyên Hi rối rắm không thôi, giống như nữ nhân của mình đang lầm đường lạc lối.

Nguyên Hi gặp Nghê Phỉ chỉ một hai lần. Nữ nhân kia luôn tản mát ra một loại cảm giác ngượng ngùng, ánh mắt luôn thời thời khắc khắc câu nhân, tuy không gọi là cực mỹ, nhưng cũng mê hoặc không ít hồn người.

Nguyên Kiệt vốn là một hậu sinh được Nguyên Thị đế tộc xem trọng, vì nữ nhân Nghê Phỉ kia thiếu chút nữa cả tước vị cũng không cần. Nếu không phải Nghê Phỉ bỏ hắn, không biết còn chuyện gì ồn ào đáng chê cười xuất hiện nữa.

Đem nhân bỏ đi không nói, lại còn làm những người này thật dễ bảo nghe lời. Tình nhân nhiều như vậy, lại chưa từng thấy những người này đỏ mặt quá. Nữ tử như vậy rất lợi hại. Tiểu Lạc nếu là đυ.ng tới nàng, chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Tên ngốc Nguyên Kiệt kia vẫn ngây ngô chờ Nghê Phỉ trở về, thật khờ dại tuân lệnh, khiến Nguyên Hi cảm thấy thật bất khả tư nghị. Nguyên Thị mình từ khi nào lại xuất hiện loại si tình như thế đâu?

Nàng ta dính tới ai Nguyên Hi cũng không trông nom. Chính là không được đυ.ng tới Cung Lạc nhà mình. Ánh mắt Nguyên Hi trở nên hung ác, tỏa ra sát khí. Nghê Phỉ, nếu ngươi dám động tới một sợi tóc gáy của Cung Lạc, tuyệt đối ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện ở Đại Dĩnh nữa. Có lẽ, từ nhỏ tới lớn, đây là một trong những lúc Nguyên Hi động sát khí, thật đếm trên đầu ngón tay.

Cha mẹ là đế vương, đứa nhỏ dù có dịu ngoan cỡ nào, cũng không phải là một tiểu cừu.

Nguyên Hi là không biết, giờ phút này mình cực kỳ giống như bị người khác chạm vào người của mình, vì bảo vệ cho mình mà quyết tâm không tiếc hết thảy.

Kỳ thật càng quan tâm thì càng loạn óc, Cung Lạc nếu không cam tâm tình nguyện, Nghê Phỉ nào có thể lưu lại Cung Lạc, huống chi là động đến. Đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, lẽ nào không biết đến đạo lý ấy? Chính là lúc này Nguyên Hi không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn tìm Cung Lạc trở về, khiến nàng tránh xa tai họa kia.

“Nàng vẫn không đến!” Cung Lạc nói với Nghê Phỉ. Mỗi ngày bồi Nghê Phỉ sống phóng túng đến ngốc, nàng không có nhàn rỗi công phu như vậy bồi nàng.

“Ngươi sốt ruột cái gì? Tính tình như vậy, hèn chi không lấy được Nguyên Hi nổi.” Nghê Phỉ trong tay nâng chén rượu ngon, yên ba mê ly, mang theo chút thần sắc suy sút, vẫn là trí mạng hấp dẫn, nhưng Cung Lạc bất vi sở động.

“Ta khiến Nguyên Hi đến Hoa Tây lâu này, nàng tới tìm ngươi, chưa đủ cho hư vinh tâm của ngươi sao? Hoa Tây lâu này, nơi nơi đều là phong cảnh mê người, nếu nàng nhìn thấy, chắc chắn khắc sâu tâm trí, sẽ làm cho nàng biết, thực ra nữ nữ là việc vô cùng bình thường. Nàng lớn lên trong cung, chắc chắn cảm nhận tốt, chính là không ai cho nàng cơ hội tiếp xúc. Không có không thể nhận, chỉ có chưa tiếp xúc. Hơn nữa ngươi ở đây học vài chiêu, hầu hạ nàng thật tốt, không sợ nàng bất luận ra sao.” Nghê Phỉ một nửa đứng đắn, một nửa trêu chọc nói, đến nỗi hai tai Cung Lạc đều là màu đỏ.

Nghê Phỉ nhìn Cung Lạc trang điểm đang cười thật xinh đẹp. Đứa nhỏ ngây thơ này, ngốc như vậy, mặt còn đỏ nữa, là một bảo vật, đáng tiếc mình không thể động vào. Mà động vào cũng không tốt, Cung Lạc đối với Nguyên Hi là khăng khăng một mực, ngay cả con mắt cũng chưa khi nào nhìn qua mình. Chính là mình động, Nguyên Hi sợ là sẽ không bỏ qua; đừng nhìn Nguyên Hi ôn nhu mà lầm, cũng là người trêu chọc không dễ đâu.

Cung Lạc nhíu mày. Nếu mình không cầu nàng, tội gì mình ở đây cho nàng trêu đùa, thật sự là làm người ta giận dỗi.

“Tốt lắm, ta đoán Nguyên Hi đại khái sắp tới rồi. Thám tử của ta báo, nàng đang đứng ở cửa bồi hồi. Thuốc này của ta, tuyệt đối là cực phẩm, nếu không phải người quen, ta tuyệt đối không cấp. Y thuật của Nguyên Hi dù lợi hại cũng sẽ giải không được. Nhưng có thể nguy hiểm tính mang, nếu còn khó hiểu, thì nói tóm lại đây là hiểm chiêu. Không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề!” Nếu như vậy mà Hi còn không bính chính mình, mình chết cũng tốt. Nhưng Cung Lạc cũng cảm thấy chút khó chịu. Vì sao vẫn là phải dùng dược, mà không thể là lưỡng tình tương duyệt đâu…?

“Đôi lúc, ngươi muốn đặt được khao khát của bản thân, quá trình không trọng yếu. Quan trọng… là kết quả. Ngươi suy nghĩ lại đi, nếu không cần dùng tới chiêu này, nàng và ngươi vĩnh viễn cách nhau một bức tường, ngươi chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới. Tình yêu là ích kỷ. Lợi cho mình, cũng là lợi cho nàng. Ngươi hẳn có tự tin cho nàng hạnh phúc đi?” Nghê Phỉ hiểu tâm tư của Cung Lạc, có khi quá yêu, sẽ trở nên quá cẩn thận.

“Đương nhiên!” Cung Lạc kiên định nói. Mình đương nhiên có loại tự tin này. Mình có thể cho Hi hạnh phúc.

Cung Lạc không có một tia do dự nuốt thuốc xuống.

Kế tiếp, chính là có trò hay phải diễn. Nghê Phỉ cởϊ qυầи áo, chỉ còn lại một mảnh sa y mỏng manh, lộ ra một mảng câu nhân, cùng bộ ngực trắng như sữa…

“Tiểu Lạc, ngươi chẳng phải cũng nên thoát một ít sao?”

Sắc mặt Cung Lạc ửng đỏ, nàng cũng cởi một ít, nàng thế nào cũng không như Nghê Phỉ như vậy…



Nguyên Hi đang đứng ở cửa Hoa Tây lâu. Từ lúc chào đời tới nay, nàng chưa từng tiến vào thanh lâu. Nàng suy nghĩ… Thấy Tiểu Lạc mình phải nói cái gì đây? Nếu Tiểu Lạc không chịu cùng mình trở về thì phải làm sao bây giờ…?

Quên đi! Đi vào trước, dỗ thế nào… nói sau!