Nguyên Hi tiến vào Hoa Tây lâu, sắc mặt trở nên phi thường khó coi. Hoa Tây lâu từ trước nữ phong thịnh hành, nhưng nàng không nghĩ lại càn rỡ như thế. Nguyên Hi bỗng muốn san bằng Hoa Tây lâu. Tiểu Lạc đàn tại đây, nữ nhân nơi này thật sự rất nguy hiểm… Dù gì Tiểu Lạc cũng không phải người có nhan sắc bình thường.
“Nghê Phỉ ở đâu?” Nguyên Hi hỏi tú bà, sắc mặt khó coi tới mức tú bà cũng hơi hoảng. Tú bà kinh nghiệm phong trần, vừa thấy Nguyên Hi đã biết người này không phú thì quý. Công tử tuấn tú thế này, Tấn Dương thành tìm không ra người thứ hai, tú bà tưởng Nghê Phỉ lại phong lưu đùa giỡn.
“Hậu viện, Tây Sương phòng…” Tú bà mau chóng đẩy khoai lang nóng cho Nghê Phỉ, dù sao nàng trước giờ đều có thể làm những người này trở nên dễ bảo.
Tú bà nói chưa xong, Nguyên Hi đã sớm đi mất, tính tình thật kỳ lạ a!
Càng vào sâu bên trong, sắc mặt Nguyên Hi càng khó xem. Hoa Tây lâu này, thực sự là nơi không thể lưu lại được!
“Phanh!” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra. Cảnh tượng này, thật làm cho Nguyên Hi tái xanh cả mặt.
Cung Lạc y quan không chỉnh tề, hơi lộ ra vùng cổ khêu gợi, Nghê Phỉ áo rách quần manh, có mặc cũng như không mặc đang ở trên người Cung Lạc, đầu còn đang đặt ở vùng cổ của nàng, khiến nàng thở dốc nho nhỏ, yên ba mê ly…
Nghê Phỉ ngẩng đầu, chậm rãi nâng người lên, khóe mắt mỉm cười, mị trung mang tà nhìn về phía Nguyên Hi, cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nguyên Hi vừa nhìn thấy là bừng bừng lửa giận, nhưng vẫn là lo lắng cho Cung Lạc hơn, vì nàng rõ ràng là không tỉnh táo.
“Ngươi cho nàng ăn cái gì?” Thanh âm luôn ôn nhu kia trở nên sắc bén mà lãnh khốc. Nguyên Hi bình thường sẽ không phát hỏa, nhưng khi đã phát, tựa như trở thành người khác, cực kỳ đáng sợ. Uy nghiêm của bậc đế vương đều là thoát ra không ngăn lại được.
Mèo bình thường tao nhã, tức giận, lại biến thành lão hổ. Trong lòng Nguyên Hi, Cung Lạc quả thực có phân lượng không nhẹ. Nghê Phỉ lại chỉ mỉm cười, vài sợi tóc rơi, quyến rũ mê người.
“Tình dược giúp gia tăng tình thú. Ngươi không cần nàng, nàng tìm tới tỷ tỷ này mong chút an ủi. Ta luôn luôn đa tình, không đành lòng cự tuyệt. Hơn nữa cũng quá tiếc đi, tuyệt sắc mức này, ai bỏ được đâu? Thuốc này chính là trong một đêm ân ái, có thể khiến nàng chết trong sung sướиɠ…”
Nguyên Hi không nói hai lời, ôm lấy Cung Lạc. Một đêm, đây là loại xuân dược rất mạnh, chỉ có thể giải bằng cách giao hợp, bằng không chắc chắn sẽ mất máu mà chết. Nghê Phỉ dám hạ dược Cung Lạc mạnh như vậy… Nguyên Hi nhìn về phía Nghê Phỉ, trong mắt tràn ngập sát ý, nhưng giờ phút này nàng không thừa thời gian tính sổ Nghê Phỉ, cứu Tiểu Lạc là quan trọng hơn. Tiểu Lạc không thể bị người khác chạm vào, nhưng nếu trong lòng Nguyên Hi không chịu, làm thế nào để giải dược cho Tiểu Lạc đây?
“Nghê Phỉ, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Tiểu Lạc… Ta sẽ đem ngươi và cả Hoa Tây lâu chôn cùng!” Nguyên Hi lạnh lùng nói, ôm chặt Tiểu Lạc, vội dùng khinh công chạy về phủ công chúa.
Nghê Phỉ thấy Nguyên Hi đi một lúc, lưng đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên là vị công chúa tôn quý nhất Đại Dĩnh. Kiểu này, không phải giỡn, Cung Lạc a, ngươi vạn nhất có chuyện gì, Hoa Tây lâu chúng ta nhất định sẽ thật sự bị san bằng. Đương nhiên, dám động vào bảo bối Cung Lạc của công chúa, hẳn không còn là vạn nhất.
Cung Lạc cảm thấy thân thể nóng bức vô cùng, bèn không ngừng vặn vẹo trong lòng Nguyên Hi, mong giảm bớt cái nóng này đi, khiến Nguyên Hi cũng có chút hổn hển. Nguyên Hi đặt Cung Lạc lên giường, vừa nâng người lên, Cung Lạc lại ôm Nguyên Hi thật chặt, khiến nàng không thể cử động.
“Tiểu Lạc, từ từ đã, ta đang nghĩ…” Nguyên Hi tuy nói như vậy, trong lòng lại vô cùng luống cuống. Làm sao bây giờ? Trong lòng Nguyên Hi không có cách nào cả. Tìm người khác… Dựa vào tính tình Tiểu Lạc, thà chết cũng không thể để người khác chạm vào. Nhưng… mình, nàng là người mình một tay nuôi lớn… Có khác gì lσạи ɭυâи đâu?
Nhìn Tiểu Lạc khó nhịn mà cọ xát thân thể mình, nàng không biết thuốc này nặng ra sao, nhưng Tiểu Lạc nhìn như đang phi thường khó chịu, không thể để vậy được, đâu phải lúc bình thường, đây là cứu người, không có ý gì khác hết! Nguyên Hi không ngừng thuyết phục bản thân.
Toàn thân Cung lạc đã phiếm hồng, trong mắt hàm xuân, như lục bình nổi trên mặt nước. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Nguyên Hi, tựa như nếu có thể sẽ ăn nàng mạt tịnh, toát ra xích͙ ɭõa dục niệm. Nguyên Hi bị nhìn như vậy, có chút khẩn trương. Rõ ràng biết Tiểu Lạc bị kê đơn, nhưng Nguyên Hi vẫn thấy vô cùng khó khăn để đối đãi như bình thường.
Cung Lạc nhìn tay Nguyên Hi từ từ cởϊ qυầи áo của mình ra, tim đập thật nhanh, trong lòng chộn rộn. Nhìn người mình luôn tâm tâm niệm niệm giờ phút này đang chạm vào chính mình, nàng cảm thấy thật tò mò, trong thân thể như có một dòng khí lưu chuyển loạn xạ, như thể muốn tìm lối ra, rồi lại không chỗ phát tiết. Mùi hương của Nguyên Hi chạm vào mũi nàng, nàng hảo mê luyến mùi thơm kia, bèn thuận theo ý muốn của mình, kéo Nguyên Hi lại, tiến gần cổ nàng hít vào thật sâu.
Nguyên Hi hồn bay tận chỗ nào, nàng cảm thấy như máu đang chạy rần rần lên trên, mặt nóng tới mức tựa như sắp xuất huyết tới nơi. Nàng thật muốn tìm một cái hố mà nhảy vào, chuyện này… nàng hảo muốn chạy, nhưng lại không thể trốn. Ở phía sau, Cung Lạc cảm thấy chưa có đủ hương vị của người trước mặt, nàng nhẹ nhàng cọ người vào thân thể Nguyên Hi, trên mặt tràn đầy bất mãn, cũng lại là say mê.
Nguyên Hi bị sắc đẹp trước mắt làm cho sợ tới ngây người. Tiểu Lạc để lộ da thịt trắng hồng, cảm giác hảo tới mức làm Nguyên Hi cảm thấy bất khả tư nghị. Tay Nguyên Hi không không chế được mà chạm vào lưng và xương quai xanh của Cung Lạc, yêu thích không muốn buông tay, làm cho Nguyên Hi có cảm giác như đang phạm tội. Nhưng càng có cảm giác cấm kỵ, lại càng khó khống chế, khiến nàng có một trận kinh ma cảm giác!
Cung Lạc cảm thấy thật thoải mái, rên nhẹ ra tiếng. Không đủ, nàng muốn nhiều hơn nữa.
Nguyên Hi thật lâu chưa làm qua loại chuyện này, nhưng dù sao nàng cũng là người từng trải, chút nữa phát sinh chuyện gì trong lòng cũng là hiểu rõ. Càng rõ ràng, sẽ càng do dự, nhưng Tiểu Lạc lại không cho nàng thời gian để ngập ngừng. Cung Lạc càng ngày càng không thể thỏa mãn, cảm giác như thân thể sắp vỡ ra. Thật sự nếu không được giải thoát, mình khẳng định sẽ chết. Nàng mê luyến nhìn Nguyên Hi, những chuyện ngày xưa nhanh chóng hiện lên. Đôi mắt người trước mặt xâm nhập tủy cốt, nháy mắt như nham thạch nóng chảy chực chờ bùng nổ, nàng nghĩ muốn người ấy tới mức tâm cũng đau. Nàng không cần thân tình, nàng chỉ cần người đó! Thân thể của mình ngày càng thoát khỏi khống chế, lý trí ngày càng bạc nhược. Cung Lạc nghĩ, đây chẳng phải là kỳ vọng của mình sao. Nếu như ngay cả lúc này mình cũng không thể khiến Nguyên Hi nhìn thẳng vào lòng mình, thật cũng nên hết hy vọng đi.
Tay Cung Lạc run rẩy xoa khuôn mặt tinh xảo của Nguyên Hi, tinh tế phác thảo ra những hình dáng này lần cuối, cuối cùng dừng lại ở làn môi, tay ôn nhu chạm vào thật sát, nhìn vào mắt nàng, bên trong ấy đang lộ ra nghi hoặc cùng do dự, còn thêm một tia bối rối. Không để Hi nghĩ nhiều, nàng hung hăng đặt môi mình lên làn môi kia. Cảm giác tê dại, còn thật mềm mại, thật đầy đặn, thơm quá, Cung Lạc trong lòng rung động, liền gắng mở hai cánh môi ra, đầu lưỡi thần tốc đi vào, nhắm mắt lại tìm cái lưỡi thơm tho kia. Như thế nào lại luôn trốn tránh đây… Nàng tiếp tục truy đuổi, cảm giác người phía trên có chút thoái lui, nàng sống chết ôm chặt lấy Nguyên Hi, đầu lưỡi rất nhanh quấn lấy cái lưỡi thơm tho kia, mυ'ŧ vào liếʍ lộng. Mềm quá, còn tuyệt hơn khi nãy vạn phần, so với thứ kẹo tốt nhất còn ngọt ngào hơn. Nàng luyến tiếc buông ra, một lần, rồi lại một lần, cuối cùng nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi kia, cảm giác tựa như chạm tới thiên đường.
Cảm giác nóng rực trong cơ thể có chút giảm bớt, nhưng nàng lại càng muốn được giải thoát. Cung Lạc không khống chế được bản thân, lại gần hơn, dùng chút lý trí nhìn về phía ánh mắt của Nguyên Hi. Ánh mắt ấy thật thâm sâu, cất giấu vài phần tình tự, không nhẫn cùng giãy dụa, cuối cùng sót lại một tia không đổi.
Lúc này nội tâm Nguyên Hi thực phức tạp. Hành vi đại nghịch bất đạo này làm nàng thật muốn đẩy Cung Lạc ra, nhưng nàng cũng thật tinh tường, hiểu được thuốc này chỉ có thể giải bằng chuyện này. Nhưng nhìn đến ánh mắt thống khổ, lại mang theo du͙© vọиɠ của Cung Lạc, nàng lại do dự. Không xong nhất chính là cơ thể mình cũng có phản ứng. Bị Tiểu Lạc áp môi, cắn ở miệng, chà đạp lưỡi, không thô lỗ mà mang theo nhu tình, khiến nàng dần dần rơi vào tay giặc, quên mất phản kháng, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa. Nếu thật sự xem nàng là đứa nhỏ, làm sao có thể phản ứng được? Nguyên Hi luống cuống. Ngay tại thời khác này, trong lòng Nguyên Hi dâng lên cảm giác đang phạm tội. Nàng ấy là đứa nhỏ của mình a, sao có thể làm ra chuyện này. Nhưng giây tiếp theo, Tiểu Lạc như thấy chưa đủ, bắt đầu cởϊ áσ người kia ra. Miệng cũng không nhàn rỗi, liếʍ một đường dọc xuống cổ. Đi tới nơi hai vυ' cao ngất kia, Tiểu Lạc đầu tiên là ngẩn ra. Làm sao lại vừa trắng vừa tròn như vậy a, hình dạng thật hoàn hảo, đĩnh kiều no đủ. Nàng ngây ngốc cười, liền lại gần chôn đầu vào bộ ngực kia hít lấy mùi thơm, mùi thơm đặc biệt của nữ nhân Nguyên Hi. Thật thoải mái, như thể đã tìm được chốn quy túc để vùi vào. Không bao giờ… nguyện ý rời đi nữa…