“Ai nha, Quân ca nhi, lần này là thật đấy! Lão gia kia thật sự là người tốt, đối xử với mọi người ôn hòa lại hào phóng, rộng rãi. Nếu ngươi chịu gả qua đó, đảm bảo sẽ được hưởng phúc suốt đời!” Phương di nương chưa chịu từ bỏ ý định, đôi tay béo mập vươn ra, định kéo tay cậu.
Lâm Quân lập tức né tránh, lạnh nhạt thản nhiên đáp: “Không đi. Ta có phu quân rồi.”
“Phu quân của ngươi tính là gì chứ? Một hán tử không kiếm được tiền, chỉ biết ăn lương thực trong nhà! Ngươi nhìn lại ngôi nhà này đi, ngay cả chuột cũng sắp khóc thét rồi! Không bằng ngươi cứ nghe lời ta đi, gả đi hưởng phúc, làm thiếu phu nhân nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp, còn lo gì nữa?” Phương di nương nói đến mức kích động, chân tay múa may loạn xạ.
Lâm Quân cười lạnh hỏi: “Di nương, rốt cuộc ngài đã nhận bao nhiêu tiền từ hắn để mà tận tâm, tận lực ra sức như vậy?
Vừa nghe câu này, sắc mặt Phương di nương lập tức sa sầm xuống.
“Lâm Quân, ta đây chính là có lòng tốt khuyên nhủ ngươi. Nếu ngươi không biết tốt xấu, thì cũng đừng trách ta có chuyện tốt không nghĩ tới ngươi!” Phương di nương hậm hực vung khăn tay, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi còn quay lại trừng hắn một cái sắc lẻm.
“Đi thong thả, không tiễn!” Lâm Quân vẫn ngả người trên ghế, lười biếng phất tay tiễn khách.
Cuộc đối thoại vừa rồi đã làm náo động cả sân. Mấy thôn dân đi ngang đều dừng lại hóng chuyện, bàn tán xôn xao. Đến khi Phương di nương đi rồi, bọn họ vẫn chưa chịu rời đi, tiếp tục túm tụm bàn luận.
Lâm Quân đứng dậy, chậm rãi tiến về phía họ, nhếch môi cười nhàn nhạt: “Các vị rảnh rỗi vậy à? Chắc là việc đồng áng trong nhà đều đã làm xong hết rồi? Hay là muốn vào đây tán gẫu với ta vài câu?
Vừa nghe vậy, các thôn dân từng người đều giống như gặp quỷ, lập tức im thin thít, tản đi nhanh như gió.
Không thể không nói, tính khí của nguyên chủ đúng là giúp cậu tránh được không ít phiền phức. Khắc nghiệt nhưng thật sự rất sảng khoái!
Sau khi đám đông giải tán, Dư An với dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước cổng lớn, không biết vừa rồi đã đứng ở chỗ nào.
Dư An!
Lâm Quân hơi chột dạ, không biết hắn đã về từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
“Sao ngươi đã về rồi?” Lâm Quân thoáng chột dạ, hỏi.
Dư An chỉ đơn giản nói: “Quên mang theo đồ.” Hắn đối với chuyện vừa xảy ra một câu cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ nhặt sợi dây thừng lên rồi định rời đi.
Lâm Quân nhướng mày, gọi hắn lại: “Ngươi cứ thế mà đi sao? Không định hỏi xem vừa rồi xảy ra chuyện gì à?”
Bước chân Dư An khựng lại, hắn đứng quay lưng với Lâm Quân, khẽ lắc đầu. Trong bóng tối, bàn tay nắm chặt sợi dây thừng, khớp ngón tay siết đến trắng bệch.
“Đứng lại! Ngươi thử bước thêm một bước nữa xem! Quay mặt lại đây!” Lâm Quân chống nạnh, cố ý làm ra vẻ ngang ngược.
Dư An quả nhiên không dám đi nữa, chậm chạp xoay người, cúi đầu tránh ánh mắt Lâm Quân, không dám nhìn thẳng.
Lâm Quân thở dài trong lòng, nghĩ thầm: “Nguyên chủ thật đúng là tạo nghiệt không ít, có thể biến một đại nam nhân cao to mạnh mẽ như vậy thành bộ dạng như thế này.”
“Vừa rồi ta với mụ già kia nói chuyện gì, ngươi đều nghe thấy rồi đúng không?” Lâm Quân nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu trịnh trọng. “Nhưng đừng suy nghĩ lung tung. Tối qua ta đã nói rồi, hai ta sẽ sống tử tế sinh hoạt với nhau. Những lời đó không phải là nói chơi.”
Dư An uể oải gật đầu, nhưng không biết có thật sự nghe lọt tai hay không. Đúng lúc này, ngoài cửa có người gọi hắn, Lâm Quân cũng không nói thêm gì nữa, để mặc hắn rời đi.
Sau giờ ngọ, Lâm Quân mang một chậu quần áo ra bờ sông ở đầu thôn giặt giũ. Vừa mới đặt chậu xuống, một thím đang rửa rau gần đó nhìn thấy liền tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ồ, Quân ca nhi tự mình đi giặt quần áo sao? Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây rồi à?”
Lâm Quân nhàn nhạt đáp: “Đúng lúc đang rảnh rỗi thôi.” Cậu không có hứng thú trò chuyện với bà thím này, theo trí nhớ của nguyên chủ, vị thím này nổi danh là rất nhiều chuyện.