Trong suốt một triệu năm, Tiêu Mặc hầu như chỉ là một kẻ đứng ngoài quan sát thế gian này. Anh đã sớm quen với sự lạnh lùng, sinh ly tử biệt của nhân gian, gần như có thể giữ được sự bình thản trước mọi chuyện.
Ngoại trừ hai điều.
Tình yêu dành cho Kiều Thính Tuyết và mối hận thù với Tạ Hoằng.
Khi tận mắt chứng kiến Tạ Hoằng muốn cưỡng bức Kiều Thính Tuyết, hắn suýt chút nữa đã gϊếŧ chết tên đó ngay tại chỗ.
Nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Anh đã nhẫn nhịn suốt một triệu năm, không thể để Tạ Hoằng chết dễ dàng như vậy được.
Chết như thế thì quá nhẹ nhàng cho tên súc sinh này rồi!
"Mẹ kiếp, vậy thì để tao gϊếŧ mày lần nữa." Tạ Hoằng gầm lên rồi lao thẳng về phía Tiêu Mặc.
Bốp!
Tiêu Mặc đột nhiên xuất hiện một cây thước nhỏ trong tay, hung hăng quất thẳng vào mặt Tạ Hoằng.
Trong Luân Hồi Thời Quang có vô số pháp bảo, nhưng lúc này, thứ anh có thể sử dụng chỉ có cây thước Thần Nông Xích trong tay.
Năm xưa, khi thấy Thần Nông hái thảo dược, anh đã nhớ đến nguyện vọng muốn trở thành bác sĩ của mình và cuối cùng anh đã luyện chế ra cây Thần Nông Xích, một bảo vật mà ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng.
Nó có thể trị bệnh, chữa lành vết thương và cũng có thể chống lại kẻ thù.
Vừa rồi, anh đã dùng cây Thần Nông Xích này để chữa lành vết thương ở chân cho Kiều Thính Tuyết.
"A!" Tạ Hoằng kêu lên đau đớn, trên mặt xuất hiện một vết rách đẫm máu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, vết thương ấy liền biến mất, gương mặt hắn lại khôi phục như ban đầu.
Thần Nông Xích, ngay khoảnh khắc tấn công, cũng sẽ kích hoạt năng lực chữa thương của nó. Chính nhờ điều này, cây thước này mới có thêm một khả năng kỳ lạ - gây thương tổn nhưng không để lại dấu vết bên ngoài.
Bốp bốp bốp...
Cây Thần Nông Xích quất xuống mặt Tạ Hoằng từng nhát một.
Mặc dù đã mất đi toàn bộ sức mạnh, nhưng với thể chất hiện tại, Tiêu Mặc đã không còn là một người bình thường nữa. Hơn nữa, anh đã sử dụng thành thạo cây Thần Nông Xích trong tay từ trước đã khiến Tạ Hoằng hoàn toàn không thể né tránh.
"Người đâu... mau vào đây!" Tạ Hoằng lảo đảo chạy đến cửa, hét lớn ra bên ngoài.
"Tạ thiếu!"
Hai tên vệ sĩ vội vã chạy vào.
Hai tên vệ sĩ có chút bối rối. Lệnh mà bọn họ nhận được là không cho bất kỳ ai vào phòng và bất kể có tiếng động nào phát ra từ căn phòng này họ đều phải lờ đi.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Đến đây, gϊếŧ chết tên phế vật này cho tao." Tạ Hoằng tức giận gào lên.
Hắn lại bị một tên phế vật đánh đến mức không có cơ hột phản kháng nào, đúng là nhục nhã đến tột cùng.
Hai tên vệ sĩ lao về phía Tiêu Mặc.
"Không! Đừng đánh chết hắn, trói lại cho tao. Tao muốn tên phế vật này phải tận mắt chứng kiến tao chơi đùa với vợ hắn ... Aaaa!" Tạ Hoằng lại hét lên một tiếng thảm thiết.
Thần Nông Xích đạp mạnh vào đầu gối hắn. Tạ Hoằng vừa gào thét vừa lăn lộn trên mặt đất.
"Aaaa...!"
Hắn tiếp tục hét lên trong đau đớn, còn Thần Nông Xích vẫn không ngừng giáng xuống người hắn hết lần này đến lần khác.
Mỗi đòn đánh đều giáng vào một vị trí khác nhau. Bề ngoài trông Tạ Hoằng dường như không bị tổn hại gì, nhưng thực tế, bên trong cơ thể hắn đã tan nát hoàn toàn.
"Tiêu Mặc, đừng đánh nữa!" Kiều Thính Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn thoáng qua thì thấy hai vệ sĩ của Tạ Hoằng đã gục xuống đất, còn Tạ Hoằng thì bị Tiêu Mặc đánh đến mức kêu gào thảm thiết.
"Đánh nữa hắn sẽ chết mất." Kiều Thính Tuyết có chút lo lắng.
Tiêu Mặc dừng tay, quay đầu nhìn cô: "Vợ à, đừng lo, anh sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy đâu, như thế quá dễ dàng cho hắn rồi."
"Ha ha ha, Tiêu Mặc, mày đúng là đồ phế vật! Cho dù mày đột nhiên giỏi võ thì vẫn là phế vật mà thôi!" Tạ Hoằng điên cuồng to, ánh mắt đầy căm hận.
“Có gan thì gϊếŧ tao ngay bây giờ đi. Nếu không, ngày mai Kiều Thính Tuyết vẫn sẽ gả cho tao. Mày có biết bà cụ nhà họ Kiều đã bảo cô ấy ly hôn với mày chưa? Mày có biết cả nhà họ Kiều, bao gồm cả bố mẹ cô ấy đều đã đồng ý để cô ấy ly hôn rồi tái giá với tao không? Hahahah…”
Tiêu Mặc quay sanh nhìn Kiều Đình Tuyết.
“Ừm … bà nội đúng là nói vậy nhưng không ai hỏi ý kiến tôi cả.” Kiều Thính Tuyết không nhịn được mà lên tiếng giải thích.
“Tiêu Mặc, mày có biết vì sao không? Vì tao vừa tặng cho họ một món quà lớn, một món quà trị giá mười tỷ. Đây là chuyện cả đời mày cũng không bao giờ làm được. Hahaha… Đêm mai, Kiều Thính Tuyết vẫn sẽ nằm trên giường của … Ưm!” – “Bốp!”
Cây Thần Nông Xích của Tiêu Mặc giáng thẳng vào miệng Tạ Hoằng.
“Vợ à, em yên tâm, từ giờ trở đi em muốn làm gì thì làm, không ai có thể ép em làm điều em không muốn.” Tiêu Mặc nhìn Kiều Thính Tuyết đày nghiêm túc.
Thần Nông Xích khẽ chạm vào Luân Hồi Thời Quang rồi biến mất trong chớp mắt.
Tiêu Mặc đưa tay túm lấy cổ áo Tạ Hoằng kéo hắn ra ngoài: “Vợ ơi, anh cũng muốn tặng cho bà nội em một món quà lớn.”
…
Ở đại sảnh, mọi người nhà họ Kiều đều vô cùng phấn khích. Bà cụ Kiều tươi cười rạng rỡ, Kiều Vũ tràn đầy tự tin, trợ lý của Tạ Hoằng là Tiết Hữu Tài đang kể cho mọi người nhà họ Kiều nghe về tương lai xán lạn của họ.
“Ồ, nhìn xem ai đến kìa?”
Có người phát hiện Tiêu Mặc bước đến lập tức nhắc nhở mọi người.
“Ồ, đây chẳng phải là thằng vô dụng nhất nhà Họ Kiều sao?”
“Nói vậy không đúng đâu, Tiêu Mặc bây giờ không phải là người nhà họ Kiều nữa!”
“Haha, chắc nó còn chưa biết chuyện gì đâu.”
Mọi người cười nhạo không chút kiêng nể như thể đây là trò tiêu khiển thường ngày của họ.
Lưu Mai bỗng nhiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Mặc, giọng đầy khinh miệt:
“ Tiêu Mặc, mày còn đến đây làm gì? Tiểu Tuyết còn chưa nói cho mày biết à? Vậy để tao nói cho mà nghe, một thằng vô dụng như mày không xứng với con gái tao. Ngày mai, Tiểu Tuyết sẽ ly hôn với mày. Đây là quyết định của toàn bộ nhà họ Kiều. Đừng có mà mặt dày bám lấy nó nữa.”
“Đủ rồi” Kiều lão phu nhân phất tay, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy uy quyền: “Tiêu Mặc, cậu đã đến đây thì ta nói cho lại cho rõ. Thính Tuyết sẽ ly hôn với cậu. Nhà họ Kiều có thể bồi thường một khoản, nếu cậu có yêu cầu gì cứ nói nhưng tốt nhất đừng có đòi hỏi quá đáng.”
“Bà nội đúng là người tốt thật đấy.” Tiêu Mặc sẽ cười nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý. “Bà nội tốt như vậy thì món quà lớn này, cháu càng phải tặng cho bà mới được.”
Vừa dứt lời Tiêu Mặc bất ngờ vung tay lên. “Rầm!”
Thân hình to lớn của Tạ Hoằng bị quăng mạnh, đập thẳng xuống bàn tiệc cưới trước mặt bà cụ Kiều.
“Rắc!” Chiếc bàn gãy sập ngay lập tức, bát đũa văng tứ tung, cả đại sảnh tức thì trở nên hỗn loạn. Tiếng thét kinh hoàng vang lên, mọi người đồng loạt bật dậy.
“Tiêu Mặc, mày làm cái gì vậy?!”
“Mẹ nó, thằng phế vật này điên rồi sao?!”
Cả sảnh tràn ngập tiếng mắng chửi, Kiều lão phu nhân sắc mặt đanh lại, giận đến mức run lên.
“Tạ thiếu gia, Tạ thiếu gia, cậu bị sao vậy?!” Một giọng nói đầy hoảng hốt vang lên.
Tiết Hữu Tài vừa hét lên, những người khác cũng theo phản xạ nhìn về phía Tiêu Mặc. Nhưng khi nhìn rõ người đang nằm trên mặt đất, cả đám lập tức biến sắc - đó là Tạ Hoằng?
“Tạ thiếu gia!”
“Anh Tạ, anh có sao không?”
“Mau đỡ cậu ấy dậy!”
Cả đại sảnh nháo nhào, bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng.
Người nhà họ Kiều ai nấy đều hoảng sợ, bởi vì tương lai huy hoàng của bọn họ đều dựa vào Tạ Hoằng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, kế hoạch của họ coi như đổ sông đổ bể!
Ngay lúc này, giọng nói trầm thấp nhưng đầy lạnh lùng của Tiêu Mặc vang lên:
“Nếu các người đã quý trọng Tạ Hoằng đến vậy, thì chi bằng tự gả cho hắn đi. Đừng quá để tâm đến giới tính hay tuổi tác, tôi thấy ai trong số các người cũng xứng cả. Về chuyện hôn nhân của tôi và Đình Tuyết không đến lượt các người nhúng tay vào.”
Lời này vừa thốt ra, không gian như đông cứng lại.
Cả sảnh đường im lặng trong giây lát, sau đó là một tràng tức giận bùng nổ.
“Tiêu Mặc, thằng vô dụng này, mày dám ăn nói kiểu đó sao?!”
Lưu Mai là người đầu tiên phản ứng, bà ta giận dữ chỉ thẳng mặt Tiêu Mặc, hét lên:
“Mày nói cái quái gì vậy?! Tao nói cho mày biết! Tiểu Tuyết đã không còn là vợ mày nữa! Một thằng vô dụng như mày thì có tư cách gì mà—”
"CÂM MIỆNG!"
Tiêu Mặc đột nhiên quát lên, giọng nói như một nhát kiếm sắc bén cắt ngang bầu không khí. Cả đại sảnh chấn động, Lưu Mai sững người, mắt trừng lớn đầy kinh ngạc.
Tiêu Mặc tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta. “Có một câu... tôi đã muốn nói với bà từ rất lâu rồi”.
"Người vô dụng nhất trong nhà này, chính là bà. Ngay cả thằng béo Kiều Tân Tân kia còn giỏi hơn bà. Ít nhất thì nó cũng được ăn nhiều hơn bà!"
“Mày… mày…” Lưu Mai trợn trừng mắt, chỉ tay vào Tiêu Mặc, mặt tái xanh vì tức giận, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.
Mọi người trong đại sảnh cũng sững sờ, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tiêu Mặc… dám mắng Lưu Mai sao?!
Thằng vô dụng này… thật sự phát điên rồi.
Trong khi tất cả vẫn còn ngỡ ngàng, Tiêu Mặc xoay người bước đi, giọng nói đầy khinh miệt:
“Các người cứ thong thả bàn bạc xem ai muốn làm vợ của Tạ Hoằng, rồi tự mà quản chồng mình cho tốt.”
“Chỉ cần đừng tới làm phiền tôi và vợ tôi nữa là được.”
Nói xong, hắn sải bước đi thẳng ra cửa.
Kiều Thính Tuyết đứng sững tại lối ra, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đây… thật sự là Tiêu Mặc sao?
Người đàn ông khiến cô thất vọng suốt bao lâu nay, từ khi nào lại mạnh mẽ đến vậy?
Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng từng lời nói, từng hành động lại cứ như một con người hoàn toàn khác.
Ngay khi Tiêu Mặc vừa bước ra ngoài, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau:
“ĐỨNG LẠI!”