Đột nhiên có một người lao về phía Tiêu Mặc hét lớn:
“Mày dám đánh thiếu gia Tạ, còn muốn đi sao? Đứng lại cho tao… Ặc!”
Tiêu Mặc thản nhiên xoay người, Thần Nông Xích lại xuất hiện, chặn ngang cổ họng của Tiết Hữu Tài.
“Nói với gia chủ nhà các người, trong vòng ba ngày, nếu Tạ Hoằng không biến mất khỏi Tạ gia, vậy thì cả Tạ gia... sẽ biến mất khỏi thành phố này.”
Tiêu Mặc bình thản nói xong, thu lại Thần Nông Xích, rồi bước đến trước mặt Kiều Thính Tuyết.
“Vợ à, chúng ta về nhà thôi.”
Phía sau anh, Tiết Hữu Tài bỗng chốc toát mồ hôi hột, ngã phịch xuống đất.
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, ngay cả nói cũng không nói nổi.
“Tiêu Mặc, đồ vô dụng nhà ngươi dám làm phản sao?! Nếu muốn đi thì tự đi một mình! Tiểu Tuyết, quay lại ngay…”
Lúc này, Lưu Mai mới hoàn hồn, tức giận mắng ầm lên.
“Ừm, chúng ta về nhà thôi.” Kiều Thính Tuyết khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc đầu cô vẫn còn chút do dự, nhưng tiếng gào thét của mẹ lại khiến cô lập tức đưa ra quyết định.
“Tiểu Tuyết, con nhóc chết tiệt kia, đứng lại cho mẹ…!” Giọng của Lưu Mai vẫn tiếp tục vang lên từ phía sau, nhưng Kiều Thính Tuyết không còn để ý nữa.
…
Một chiếc xe BMW lao nhanh ra khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Kiều Thính Tuyết lái xe, còn Tiêu Mặc ngồi ở ghế phụ.
Khóe mắt Kiều Thính Tuyết khẽ liếc sang Tiêu Mặc, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô vội vàng thu lại ánh nhìn, tập trung lái xe.
“Tạ Hoằng đã làm gì anh vậy? Anh bị anh ta ném xuống nước à?” Do dự một lúc, cuối cùng Kiều Thính Tuyết cũng không nhịn được mà hỏi.
“Hắn cho người đánh anh rồi quăng xuống biển, anh phải mất một lúc lâu mới bò được lên bờ.” Tiêu Mặc nhàn nhạt đáp.
Anh không lừa Kiều Thính Tuyết, đúng là phải mất một khoảng thời gian, trọn vẹn một triệu năm, nhưng đối với anh, nó chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Có điều bây giờ anh vẫn chưa thể hoàn toàn giải thích rõ ràng với cô được. Dù sao thì, những chuyện kỳ lạ như thế này, nếu không tự mình trải qua, ai có thể tin nổi đây?
"Vợ à, em cứ yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em." Tiêu Mặc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều Thính Tuyết, nghiêm túc nói.
Kiều Thính Tuyết theo bản năng muốn phản bác rằng Tiêu Mặc không bảo vệ nổi cô, nhưng cô lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra tối nay, nhất thời không thể nói ra câu đó.
Đêm nay, thực sự là Tiêu Mặc đã bảo vệ cô.
"Tạ Hoằng chắc chắn sẽ còn gây rắc rối cho anh, anh phải cẩn thận." Trong giọng nói của Kiều Thính Tuyết mang theo chút lo lắng.
"Bà nội và mẹ cứ để tôi lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa." Kiều Thính Tuyết bổ sung.
Tiêu Mặc khẽ gật đầu, anh không tiếp tục hứa hẹn gì với Kiều Thính Tuyết nữa. Dù tối nay biểu hiện của anh rất khác thường, nhưng Kiều Thính Tuyết chắc chắn không thể ngay lập tức tin tưởng vào năng lực của anh.
Tiếp theo, anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.
Vì để gặp lại cô, anh đã chờ đợi cả triệu năm. Bây giờ, khi đã được tái ngộ, anh không cần phải vội vàng.
Mọi việc đều có thể thực hiện từ từ.
Suốt quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng. Điện thoại của Kiều Thính Tuyết liên tục đổ chuông, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ.
Nửa tiếng sau, hai người trở về nhà.
Như thường lệ, mỗi người về phòng riêng của mình.
Tiêu Mặc tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, rồi chậm rãi nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận, cảm giác quen thuộc ấy dần dần trở về.
"Thực sự đã quay lại rồi…" Tiêu Mặc khẽ thở ra một hơi.
Sau đó, anh mở mắt ngồi bật dậy nhẹ nhàng xoay chiếc vòng Luân Hồi Thời Quang, một chiếc điện thoại bất ngờ xuất hiện.
Đây chính là chiếc điện thoại mà Tiêu Mặc đã dùng năm xưa, từng theo anh du hành về một triệu năm trước. Chiếc điện thoại này chưa bao giờ hết pin hay tắt nguồn, sau đó Tiêu Mặc đã chế tạo lại, giúp nó có thể tự động sạc bằng năng lượng mặt trời.
Ngủ đông suốt hai mươi lăm năm, chiếc điện thoại vẫn y hệt như trước khi anh phong ấn bản thân dưới đáy biển.
Anh mở máy, trên màn hình liền hiện lên hình ảnh một mỹ nhân tuyệt sắc – chính là Kiều Thính Tuyết.
Tiêu Mặc bấm gọi một số điện thoại. Chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy.
"Chủ nhân, là... là ngài sao?" Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa run rẩy vừa cùng kích động.
"Là ta." Tiêu Mặc bình thản đáp, "Ngươi có thể quay về rồi."
"Vâng, thưa chủ nhân! Tôi sẽ lập tức đến gặp ngài!" Giọng nói ở đầu dây bên kia càng thêm phấn khích.
"Trước tiên hãy đến Hải Thành, đừng chủ động tìm ta, đợi ta gọi cho ngươi." Tiêu Mặc chậm rãi dặn dò, "Ngoài ra, có một việc ta cần ngươi làm."
"Dùng cách quang minh chính đại nhất, dồn ép gia tộc Tạ ở Hải Thành càng nhiều càng tốt."
"Vâng, thưa chủ nhân! Tôi sẽ làm ngay!"
Tiêu Mặc cúp điện thoại.
Để có thể bảo vệ vợ mình tốt hơn mà không làm xáo trộn quỹ đạo của thế giới này, anh đã âm thầm chuẩn bị một số việc. Và giờ đây, anh không cần phải dè chừng bất cứ điều gì nữa.
Tiêu Mặc nằm trở lại giường, cảm thấy một luồng khí mát lạnh phả vào cổ, vô thức đưa tay chạm vào miếng ngọc bội.
Chính miếng ngọc này đã đưa anh quay về một triệu năm trước. Trong suốt khoảng thời gian đó, anh đã không biết bao nhiêu lần nghiên cứu nó, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Thoạt nhìn, đây chỉ là một miếng ngọc bội bình thường. Từ nhỏ anh đã đeo chiếc vòng có miếng ngọc này, có lẽ là vật cha mẹ để lại cho anh nhưng anh không biết họ là ai.
Ban đầu, anh dự định quan sát lại cuộc đời mình từ lúc còn bé trong quá trình quay về, nhưng hai mươi lăm năm trước, anh buộc phải phong ấn chính mình. Vì vậy, những ký ức từ hai mươi lăm năm trước trở về sau đều vô cùng mơ hồ.
"Để sau rồi tính, từ từ tìm hiểu cũng không muộn." Tiêu Mặc đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nhất thời có chút không quen. Đã bao nhiêu năm rồi anh không có cảm giác này?
Giờ đây, chân khí trong cơ thể đã tiêu tán, thân thể gần như trở lại trạng thái của một người bình thường, thậm chí còn cảm nhận được cơn buồn ngủ. Tiêu Mặc khẽ nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
“Vợ à, ngủ ngon nhé!”
Cùng lúc đó, bên kia đại dương, có một chiếc máy bay tư nhân sang trọng vừa cất cánh. Đồng thời, xuất hiện những tin tức chấn động lan truyền khắp Hải Thành.
"Tập đoàn Thời Quang tuyên bố chính thức tiến vào thị trường phương Đông bắt đầu từ hôm nay!"
"Chủ tịch tập đoàn Thời Quang, ông Phương Đông, đã lên máy bay tư nhân, dự kiến sẽ hạ cánh tại sân bay quốc tế Hải Thành vào lúc 8 giờ sáng mai!"
"Ông Phương Đông xác nhận rằng ông sẽ lựa chọn một đối tác để hợp tác tại Hải Thành!"
Mọi gia tộc lớn nhỏ ở Hải Thành đều thao thức suốt đêm.
Tập đoàn Thời Quang – là một trong những doanh nghiệp nổi tiếng nhất trong danh sách Fortune 500 của thế giới, với khối tài sản ước tính hàng nghìn tỷ. Trước đây, tập đoàn Thời Quang luôn từ chối bất kỳ giao dịch thương mại nào với thế giới phương Đông, và tất cả các sản phẩm của họ chỉ được bán tại phương Tây.
Thế nhưng, lần này, không chỉ tiến vào thị trường phương Đông, họ còn muốn tìm kiếm đối tác hợp tác tại Hải Thành!
Sau khi xác nhận tính xác thực của tin tức này, các gia tộc lớn và giới nhà giàu ở Hải Thành đều đang phát điên. Ai cũng hiểu rõ đây là một cơ hội hiếm có trong đời!
Chỉ cần trở thành đối tác của tập đoàn Thời Quang, chắc chắn họ sẽ một bước lên trời!
“Mau, đến sân bay ngay!”
“Thông báo cho tất cả mọi người trong gia tộc, lập tức đến sân bay!”
Giữa đêm, vô số gia tộc ào ạt kéo đến, chen chúc tại sân bay quốc tế Hải Thành, chờ đợi đón tiếp chủ tịch tập đoàn Thời Quang – ông Phương Đông.
Nhà họ Tạ và nhà họ Kiều cũng không ngoại lệ.
….
Sáng sớm, Tiêu Mặc bỗng giật mình tỉnh dậy, bật dậy khỏi giường. Bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo. Anh giơ tay lên nhìn Luân Hồi Thời Quang, nhẹ nhàng thở phào. Vừa rồi, anh mơ thấy mình gặp lại Kiều Thính Tuyết, nhưng hóa ra chỉ là giấc mơ, làm anh giật mình tỉnh giấc.
“Thính Tuyết, chào buổi sáng.” Tiêu Mặc cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào hình nền điện thoại. Nhưng anh chợt nhận ra một điều: Mình đã trở về rồi, không cần phải nói lời chào buổi sáng với một bức ảnh nữa.
Tiêu Mặc nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng chạy đến cửa phòng Kiều Thính Tuyết. Cửa phòng ngủ của cô ấy đang mở, nhưng cô lại không có ở đó.
Tiêu Mặc bỗng dưng cảm thấy lo lắng, vội vàng gọi điện cho Kiều Thính Tuyết.
"Tiêu Mặc, tôi đang ở sân bay có chút việc, anh không cần lo lắng, cứ đến phòng khám làm việc đi."
Kiều Thính Tuyết nhanh chóng bắt máy, nói xong rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Tiêu Mặc thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ muốn xác nhận Kiều Thính Tuyết an toàn.
Anh cũng nên đi làm rồi.
…
Lúc này, tại sân bay quốc tế Hải Thành, trên đường băng để máy bay hạ cánh, có hàng trăm nhân viên an ninh sân bay đang đứng gác, cùng với rất nhiều người đến đón tiếp.
Kiều Thính Tuyết bước nhanh về phía gia đình nhà họ Kiều đang đứng.
"Tiểu Tuyết, con đến đúng lúc lắm! Mau sang bên nhà họ Tạ đi, Tạ Hoằng đang đợi con đó!"
Thấy Kiều Thính Tuyết, Lưu Mai lập tức thúc giục.