Trần Sở cười khẽ, gật đầu đáp lại. Sở Lệ mới nhận ra đôi mắt của Trần Sở có một con ngươi đen và một con ngươi xanh, tạo nên vẻ ngoài khác lạ, khiến ánh mắt của hắn nhiều thêm một phần tà tính.
Trần Sở nhìn lêи đỉиɦ đầu Sở Lệ, ánh mắt tràn đầy sự háo hức muốn thử nghiệm điều gì đó, nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Sở Lệ: “Đây là mật ong do tôi nuôi dưỡng, không nhiều lắm, nhưng hương vị rất ngon. Lần này không mang theo gì nhiều, đợi khi cậu đến viện nghiên cứu, đàn anh này của cậu sẽ chuẩn bị quà gặp mặt đầy đủ hơn.”
Thực lão gật đầu hài lòng, hướng về Sở Lệ ý bảo cậu cứ nhận đồ không phải ngại.
Sở Lệ nhận lấy lọ mật ong, màu vàng rực rỡ phát ra trông rất hấp dẫn. Hổ trắng nhỏ chớp chớp mắt nhìn đồ vật trông có vẻ chơi rất vui trên tay cậu, bèn vươn móng vuốt nhỏ ra định chạm vào.
Sở Lệ nhẹ nhàng ngăn lại bàn chân mềm mại không an phận kia, Trần Sở bên cạnh nhìn hổ con với ánh mắt nóng rực, thật đáng yêu!
Tiểu Bạch lúc này đã tiêu hóa hết chất dinh dưỡng từ bình sữa Sở Lệ lúc trước đút cho nó, bộ lông trông mượt mà hơn hẳn, chỉ có điều vẫn còn hơi gầy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của bé con.
Thực lão vẫy tay ra hiệu cho Trần Sở tiếp tục công việc của mình, ý bảo họ còn nhiều việc quan trọng phải làm. Trần Sở hiểu ý, vẫy tay chào Sở Lệ: “Tôi đi trước đây, lát nữa gặp lại.”
Sở Lệ gật đầu, mỉm cười đáp: “Được.”
Đoàn người tiếp tục hướng về phía trước. Khi đi sâu hơn, Sở Lệ mới phát hiện ra bên dưới ẩn dấu một khu nghiên cứu ngầm. Chử lão vừa đi vừa giới thiệu cho Sở Lệ: “Đây là viện nghiên cứu cơ khí của chúng tôi, nơi sản sinh ra nhiều công nghệ tiên tiến. Còn viện nghiên cứu vũ khí thì nằm trong căn cứ quân đội. Đi đến cuối cùng, chúng ta sẽ lên thang máy trở lại mặt đất, nơi đó chính là căn cứ quân đội.”
Viện nghiên cứu vũ khí của quân đội được canh gác nghiêm ngặt, để tránh sự chú ý, Chử lão và mọi người dẫn Sở Lệ vào từ lối phụ.
Hệ thống của Sở Lệ cần được bảo mật, ngoài những người hiện tại đã biết, những người khác biết càng ít càng tốt.
Nhìn về phía trước, Sở Lệ có chút căng thẳng. Dù ở kiếp trước, cậu cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn bây giờ thì mới mười tám, tâm tính cũng thay đổi theo thân thể. Dù ban đầu còn chưa quen, nhưng sau khi tiếp nhận mọi thứ, cả người cũng đã thay đổi rất nhiều.
Dù có ký ức của hai kiếp người, nhưng nghĩ đến việc sắp gặp lãnh đạo, tim cậu vẫn khó kiểm soát mà đập nhanh hơn.
Khi bước vào, bên trong là một văn phòng. Văn phòng trống rỗng, không có một bóng người, theo bước chân của Chử lão, ông mở cánh cửa giấu kín trên tường, một phòng họp lớn hiện ra trước mặt Sở Lệ.
Trên chiếc ghế chính giữa căn phòng, một người đàn ông với nụ cười thân thiện, nhìn thấy Sở Lệ ở phía sau Chử lão, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Sở Lệ mím môi có phần căng thẳng, hệ thống Pi Pi cũng đã sẵn sàng chuẩn bị tư thế nghênh đón. Nó đã báo cáo với “Daddy lập trình viên” của mình, chuẩn bị giúp hai chiều không gian liên lạc với nhau.
Thần Diệu Tinh và mọi người bước ra từ phía sau, đặt tay lên ngực, đầu hơi cúi báo cáo: “Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc.”
Người đàn ông gật đầu, vỗ nhẹ vai họ: “Làm tốt lắm.”
Sau đó, ông mời Thực lão cùng Chử lão ngồi xuống. Khi hai người đã yên vị, ông bước đến trước mặt Sở Lệ, đưa tay ra chào hỏi: “Xin chào, đồng chí Sở Lệ. Chúng tôi vô cùng cảm kích trước quyết định của cậu.”
Thái độ niềm nở làm xoa dịu sự khẩn trương của cậu, cậu vươn tay nắm lấy tay đối phương: “Đây là điều mà một công dân như tôi nên làm.”
Người đàn ông gật đầu, hỏi thêm: “Tôi đã hiểu sơ qua về hệ thống của cậu. Cậu có thể giải thích chi tiết hơn được không?”
Sở Lệ gật đầu, liếc nhìn góc phòng họp, hệ thống vừa cho hắn biết có người đang quan sát từ nơi đó. Chử lão nhìn theo ánh mắt của Sở Lệ, lên tiếng giải thích: “Bên kia là nhóm quân sư và nhân viên phân tích. Họ chỉ có thể nghe thấy cuộc nói chuyện, không nhìn thấy mặt cậu.”
Từ khi vào viện nghiên cứu, chỉ những người đáng tin cậy của nhóm Chử lão mới được phép nhìn thấy Sở Lệ. Ngoài ra, nhóm nghiên cứu dự án hệ thống của Sở Lệ cũng đã được thành lập nhanh chóng.
Để đảm bảo vừa thực hiện nghiên cứu, vừa đảm bảo an toàn cho Sở Lệ đến mức tối đa, dù nhóm quân sư có biết về sự tồn tại của cậu nhưng càng ít người nhìn thấy càng tốt. Hơn nữa, việc đối thoại với phía Ám Tinh cũng không phù hợp khi có quá nhiều người mở miệng.
Sở Lệ gật đầu, nói: “Tôi hiểu, Pi Pi đã nói với tôi rồi.”
Người đàn ông tò mò hỏi: “Pi Pi? Là tên của hệ thống đó sao?”
Sở Lệ gật đầu. Pi pi căng thẳng đến mức cái đuôi dựng đứng lên. Tiểu Bạch nhìn quả cầu có lông trên đầu Sở Lệ, cảm thấy rất thú vị, dùng móng vuốt nhỏ khều khều cái đuôi của Pi Pi.
Hệ thống liếc nhìn hổ trắng nhỏ đang chơi đến vui vẻ mà nói: “Tiểu Bạch đừng nghịch nữa, bổn hệ thống đang làm việc quan trọng.”
Sở Lệ nhấc Pi Pi từ trên đầu xuống. Sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ cứu trợ và thu thập thắp sáng được mấy danh mục động vật hoang dã, Pi Pi đã có thêm chút năng lượng.
Sở Lệ nhìn hệ thống: “Ra đây đi.”
Pi Pi chu môi, nhìn ánh mắt kiên định của Sở Lệ, nó từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.
Là một quả cầu mèo nhỏ dễ thương, Pi Pi rất tự tin vào ngoại hình của mình. Thực lão chậm rãi uống trà, không mấy để ý đến hệ thống nhỏ này. Nhưng Chử lão thì khác, ông chăm chú nhìn hệ thống, khiến Pi Pi run lên, bay nhanh về phía Sở Lệ, thò đầu ra từ sau lưng cậu và nói: “Xin chào mọi người, tôi là hệ thống số 099, cũng là Pi Pi nhỏ của chủ nhân.”
Chử lão khẽ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hệ thống nhỏ này lại còn có cảm xúc nhút nhát. Hiện tại hai bên chưa quá quen thuộc, nếu hỏi về bản thể thì có vẻ hơi thô lỗ, thôi đợi sau lại hỏi kỹ hơn.
Người đàn ông ngồi giữa phòng tràn đầy sự ngạc nhiên, ông nhìn Sở Lệ. Cậu vỗ nhẹ ý bảo hệ thống tiếp tục giới thiệu.
Pi Pi bay lên, trên tay xuất hiện một cây thước nhỏ, mắt đeo thêm một cặp kính. Cả người bước vào chế độ giảng giải, sự ngại ngùng cũng biến mất. Nó nhìn mọi người, nghiêm túc lên tiếng: “Tiếp theo tôi sẽ giải thích về chức năng của mình và tình hình bên phía Ám Tinh.”
Pi Pi vung cây thước nhỏ, trên tường xuất hiện nhiều hình chiếu, liệt kê từng điểm một để giải thích.
Sở Lệ ngồi yên lặng quan sát, thỉnh thoảng nhướng mày. Pi Pi đã ẩn đi một số thông tin, nhưng phần lớn đều được tiết lộ. Những thông tin bị ẩn đi có lẽ là do quy tắc hạn chế của ý thức tinh cầu, không thể nói ra.
Nhưng những người dưới đều hiểu rõ trọng điểm, từ thảm họa lớn ở Ám Tinh, đến tình hình bên đó, nguy cơ sắp diễn ra ở Trái Đất.
Theo lời giải thích của Pi Pi, những suy đoán của Thực lão và Chử lão đã được xác nhận. Người đàn ông chủ tọa cũng hiểu rằng nếu họ không có hành động, thế giới sẽ phải đối mặt với điều gì.
Phía sau bức tường, nhóm quân sư và phân tích viên cũng bắt đầu làm việc. Các dữ liệu được tính toán, và cuối cùng, một phương án tối ưu được đưa đến tay người phụ trách.
Người phụ trách nhìn phương án trong tay, thần sắc nghiêm túc. Ông ngẩng đầu nhìn Sở Lệ: “Xin hãy mở kết nối giữa hai bên, Sở tiên sinh.”
Cách xưng hô trang trọng khiến Sở Lệ hơi bất ngờ, nhưng cậu hiểu điều này cho thấy sự coi trọng của người phụ trách đối với mình. Cậu nhìn hệ thống, đưa ra yêu cầu: “Kết nối với Daddy lập trình viên của cậu đi Pi Pi.”
Pi Pi gật đầu, mở cổng thông tin. Hình chiếu trên tường chuyển sang màu đen, biểu tượng chú gà con màu vàng xoay vòng cho đến khi tín hiệu được kết nối. Chú gà con ngồi xuống góc màn hình, giơ cánh lên lau mồ hôi.
Sở Lệ kín đáo nhìn hệ thống nhà mình, chắc chắn đây là do Pi Pi tự thiết lập. Dù sao cũng rất đáng yêu, chỉ là có vẻ hơi không hợp với không khí nghiêm túc hiện tại.
Khi hình ảnh đối diện hiện ra, mọi người đều ngạc nhiên vì số người phía đầu bên kia nhiều hơn họ tưởng tượng.
Sở Lệ nhìn hình ảnh hiện lên, quan sát Dadday lập trình viên của Pi Pi và những người phía sau. Dù đối phương chưa lên tiếng, nhưng Sở Lệ có cảm giác nhóm người này có chút gì đó không đáng tin cậy?