Những ngày tiếp theo, cả công ty đều bận rộn với việc tổ chức chương trình. Ai nấy đều dốc sức hoàn thành công việc được giao, không khí nhộn nhịp căng thẳng hơn bao giờ hết.
Các bộ phận trang trí, hậu cần, truyền thông đều hoạt động hết công suất để chuẩn bị cho buổi lễ long trọng.
Cuối cùng, ngày tổ chức cũng đến.
Sảnh lớn của khách sạn 5 sao được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn pha lê rực rỡ phản chiếu lên những bộ trang phục tinh xảo của các vị khách mời.
Rất nhiều nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và truyền thông đã đến tham dự, ai nấy đều phong thái đĩnh đạc, chuyện trò với nhau đầy khí chất.
Với gương mặt xinh đẹp và khí chất dịu dàng, Ôn Mộc Miên được giao nhiệm vụ đứng ở quầy lễ tân để đón tiếp khách. Cô mặc một chiếc váy dài thanh lịch màu trắng, mái tóc buộc nhẹ nhàng, toát lên vẻ tao nhã, dịu dàng nhưng không kém phần chuyên nghiệp.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, chào đón từng vị khách quý, lắng nghe những cuộc trò chuyện thoáng qua. Nhưng dù bận rộn, cô vẫn không thể xua đi cảm giác bất an trong lòng.
Đôi khi, cô cảm thấy có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình từ xa, nhưng khi cô ngước nhìn, chỉ thấy những gương mặt xa lạ, những bóng người ồn ào trong hội trường.
Khách mời lần lượt tiến vào, từ những đối tác lâu năm đến các khách hàng thân thiết, cùng nhiều đại diện từ các công ty truyền thông danh tiếng.
Mọi người đều trầm trồ trước sự chuẩn bị chu đáo và không gian sang trọng của buổi lễ. Tiếng cười nói rộn ràng, những lời chúc tụng và bắt tay thân mật tạo nên một bầu không khí ấm áp và gần gũi.
Giữa dòng người tấp nập, Ôn Mộc Miên bất chợt cảm thấy một ánh nhìn quen thuộc đang dõi theo mình. Cô khẽ rùng mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục công việc của mình.
Tuy nhiên, cảm giác bất an từ đêm hôm trước lại trỗi dậy, khiến cô không khỏi lo lắng.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh cô:
"Xin chào, cô .
Cô quay lại, đối diện với một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen sang trọng. Ánh mắt anh ta sắc sảo nhưng ẩn chứa sự ấm áp, nụ cười mỉm đầy thiện cảm.
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Tôi là Tổng giám đốc công ty truyền thông XYZ. Rất hân hạnh được gặp cô."
Ôn Mộc Miên mỉm cười đáp lại: "Rất vui được gặp anh, anh Trần. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ."
Trần Hạo gật đầu, ánh mắt lướt qua không gian buổi tiệc rồi quay lại nhìn cô: "Công ty của các cô tổ chức thật ấn tượng. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."
"Tôi cũng mong vậy." Cô đáp, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Sau khi Trần tổng rời đi, cảm giác bất an trong lòng Ôn Mộc Miên dần tan biến.
Cô tiếp tục công việc của mình, đón tiếp những vị khách quý với sự chuyên nghiệp và tận tâm. Buổi lễ diễn ra suôn sẻ, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cho những thành công đã đạt được và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không thể xua tan hoàn toàn nỗi lo lắng mơ hồ về sự trở lại của Lăng Dực Thần. Liệu những giấc mơ kia chỉ là do tâm trí cô tự vẽ nên, hay đó là điềm báo cho một biến cố sắp xảy ra?
Cô không biết, nhưng cô hiểu rằng mình phải luôn cảnh giác và mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách trong tương lai.