Ba tháng trôi qua, cuộc sống của Ôn Mộc Miên dần ổn định theo một nhịp điệu chậm rãi và an yên.
Cô có một công việc không quá bận rộn, vừa đủ để bản thân không bị cuốn vào những áp lực căng thẳng.
Những ngày trời đẹp, cô cùng Hạ Tinh lang thang trên phố, thử những quán ăn nhỏ, mua vài món đồ xinh xắn, hoặc đơn giản là ngồi ở một góc quán quen, nhâm nhi cốc trà nóng và trò chuyện về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Cô thích cảm giác buổi sáng nhàn nhã, thong thả chọn một bộ váy phù hợp, cài lên tóc một chiếc kẹp đơn giản rồi bước ra đường, đón nhận nhịp sống nhẹ nhàng của thành phố.
Không còn những bữa tiệc hào nhoáng, không còn ánh mắt soi mói hay những lời thì thầm sau lưng. Cuộc sống hiện tại rất bình yên, một sự bình yên mà trước đây cô chưa từng có.
Nhưng vẫn có những đêm cô giật mình tỉnh dậy giữa bóng tối, trong đầu là những mảnh ký ức không rõ ràng.
Hơi thở dồn dập, lòng bàn tay siết chặt, có những lúc cô cảm tưởng như mình vẫn đang mắc kẹt trong chiếc l*иg của quá khứ. Đôi khi, cô mơ thấy chính mình đứng giữa căn phòng rộng lớn, không cửa sổ, không lối thoát.
Hoặc có khi, cô nghe thấy những tiếng cười khe khẽ, những lời thì thầm ác ý, những cái nhìn tràn đầy khinh miệt. Cảm giác nghẹt thở, bất lực, giống như những tháng ngày trước kia chưa từng thực sự rời xa cô.
Bên ngoài là màn đêm u tối, yên lặng.
Trong căn phòng của một căn biệt thự, trên chiếc giường lớn, mềm mại đang trình diễn một màn kí©ɧ ŧìиɧ cuồng nhiệt. Cô gái trần như nhộng, hai tay bị cột vào thành giường, nước mắt không ngừng chảy ra, trong đôi mắt là sự thống khổ, oán hận ngập trời, đôi mắt đó đang chăm chú nhìn người đàn ông đang luật động phía trên mình.
Một bàn tay lạnh ngắt lướt qua gò má cô. Hơi thở phả lên da thịt, vừa nóng rực vừa tàn độc. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai — trầm thấp, khàn khàn, xen lẫn sự chiếm đoạt điên cuồng.
"Miên Miên, em là của tôi. Cả đời này, em chỉ có thể là của tôi."
Cô giãy giụa, nhưng cánh tay mạnh mẽ kia siết chặt đến phát đau. Đôi mắt hắn, sâu thẳm và tối tăm như vực thẳm không đáy, phản chiếu hình ảnh méo mó của cô — bất lực, yếu ớt, tuyệt vọng.
Hắn bật cười, đầu ngả lên vai cô, giọng cười trầm thấp mà u tối. "Em muốn chạy trốn sao? Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao? Ngay cả khi sống lại đi nữa, em cũng thuộc về tôi, Miên Miên."
Sự điên cuồng trong hắn tựa một cơn bão quét qua, không có lý trí, không có kiểm soát. Cô cảm thấy mình như một con rối bị thao túng, không thể vùng vẫy, chỉ có thể chìm sâu vào vòng xoáy mà hắn tạo ra.
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Tiếng cười trầm thấp dần biến thành những lời thì thầm dịu dàng quỷ dị. Một giọt nước mắt trượt dài trên gò má cô, nhưng hắn chỉ nghiêng đầu, chậm rãi liếʍ đi, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Em khóc sao? Đừng sợ, Miên Miên, Tôi yêu em mà."
Cô thét lên, nhưng giọng nói mắc kẹt trong cổ họng.