Ở Đồn Cảnh Sát Ăn Dưa Làm Đoàn Sủng

Chương 15

Mao Phỉ Tuyết lấy điện thoại ra, định gọi điện đặt bàn nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Thi Thi, cô gọi Sở trưởng Chung chưa?”

Nhiêu Thi Thi lắc đầu: “Tôi không biết có nên gọi anh ấy không. Tôi cứ thấy Sở trưởng Chung lạnh lùng, khó gần, tôi hơi sợ. Với lại, gọi chưa chắc anh ấy đã đi, mà anh ấy có đi thì bọn mình cũng không thoải mái, hay là thôi đi.”

“Được, nghe theo người có sinh nhật vậy.” Mao Phỉ Tuyết không nói gì, gọi điện đặt bàn.

Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên sau lưng họ: “Mọi người đi đâu đấy? Con cũng muốn đi.”

Mọi người quay lại, Tiểu Đồng đã lén xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào. Ban ngày chạy nhảy khắp đồn cảnh sát, giờ tóc tai đã xõa ra một nửa, đôi dép xăng đan vì không vừa chân nên ngón chân cứ chòi ra ngoài, chiếc túi đeo chéo cũng méo xệch. Trông chẳng khác gì “cô bé nhặt rác”, chỉ có đôi mắt to tròn là sáng long lanh.

“Con cũng muốn đi.” Chung Vân Đồng xin đi theo lần nữa.

Mao Phỉ Tuyết lấy tay che ống nghe, gật đầu với cô bé: “Được rồi, cho con đi cùng.”

Nhiêu Thi Thi kéo Đồng Đồng đứng trước mặt mình, cúi xuống, buộc lại mớ tóc rối bù của cô bé: “Trông con bé nhếch nhác quá, cha mẹ con sao còn chưa đến đón?”

Chung Vân Đồng lập tức lớn tiếng đáp: “Con có cha, cha con là Chung Cẩn.”

“Con cứ nói linh tinh, ngày mai có kết quả xét nghiệm ADN rồi, để xem con là đứa trẻ “đen đủi” nhà ai.”

Nhiêu Thi Thi buộc tóc cho cô bé xong, lại cúi xuống chỉnh lại đôi dép. Đôi dép vẫn hơi rộng, đành phải thắt chặt quai lại.

Chung Cẩn lúc này vẫn đang ở văn phòng xem tài liệu do Cục Thành phố gửi đến. Trên điện thoại nhận được tin nhắn của Mao Phỉ Tuyết: [Sở trưởng Chung, Tiểu Đồng tôi đưa về rồi, tối nay cô bé ngủ ở nhà tôi, anh không cần lo đâu.]

Chung Cẩn trả lời: [Được, vất vả cho cô rồi.] Đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Mao Phỉ Tuyết lái xe chở mọi người đến quán lẩu. Trời đã về khuya, thành phố lên đèn rực rỡ. Tiểu Đồng ngồi trên ghế trẻ em trong xe, áp mặt vào cửa sổ, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn ra ngoài. Nhiều đèn thế này, náo nhiệt quá.

Đúng giờ cơm, quán lẩu rất đông khách. Cửa kính trong suốt kín người, ngay cả những chiếc ghế nhựa ngoài cửa cũng có rất nhiều người ngồi chờ. May mà Mao Phỉ Tuyết đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ.

Thấy có trẻ con, nhân viên phục vụ quay lại lấy thêm một chiếc ghế ăn cho trẻ em. Tiểu Vương tự giác bế Đồng Đồng đặt vào ghế. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiểu Vương đã tự chấp nhận thân phận “người được chọn để bế trẻ”, chăm sóc đứa bé rất thành thạo.

Mao Phỉ Tuyết và mấy người kia đều là những người mê cay, mỗi lần đến ăn lẩu đều gọi lẩu cay nồng. Hôm nay có thêm đứa trẻ, hiếm hoi lắm mới gọi lẩu uyên ương, thêm món lẩu nấm mới ra của quán.

Đồng Đồng ngồi trên ghế trẻ em, không với tới đồ ăn trên bàn. Tiểu Vương lại biến thành “thái giám gắp thức ăn”, chịu trách nhiệm gắp đồ ăn trong nồi lẩu nấm cho cô bé.

Gắp một miếng nấm bạch ngọc, Đồng Đồng lắc đầu: “Không muốn.” Gắp một miếng măng tây giòn giòn, Đồng Đồng lại lắc đầu: “Không muốn.”

Gắp một miếng thịt bò, Đồng Đồng lập tức đưa bát ra: “Để vào đây ạ.”

Vài lần như vậy, Tiểu Vương dần dần rút ra quy luật, liền mách Mao Phỉ Tuyết: “Chị, đứa bé này kén ăn quá, nó chỉ ăn thịt thôi.”

Tiểu Đồng đang dùng tay bốc cái chân gà rút xương sốt hổ bì mà gặm, gặm đến nỗi mồm miệng lem luốc, mắt lim dim, dáng vẻ nhàn nhã hết sức. Nghe Tiểu Vương mách tội mình, cô bé lơ đãng liếc mắt lên nhìn một cái, rồi lại thản nhiên cụp mắt xuống, tiếp tục gặm chân gà.

Mao Phỉ Tuyết chắc cũng thấy ngứa mắt cái điệu bộ hưởng thụ ấy, bèn lấy một cái muôi, gắp vào đó một miếng thịt bò cuốn, rồi đưa muôi đến trước mặt Tiểu Đồng, dỗ dành: “Nào, Đồng Đồng cưng, há miệng ra nào, ăn thịt nè.”