Ở Đồn Cảnh Sát Ăn Dưa Làm Đoàn Sủng

Chương 11

Mao Phỉ Tuyết nhíu đôi lông mày thanh tú: “Chuyện gì lung tung thế?”

“Thật mà.” Hôm nay Nhiêu Thi Thi có kẻ mắt, nên đôi mắt trông đặc biệt sáng: “Đứa bé đó cũng họ Chung, cùng họ với Sở trưởng Chung, đứa bé lại còn xinh xắn, ăn mặc cũng rất sang, giống như công chúa nhỏ vậy, nhìn là biết không thể nào bị bỏ rơi. Tôi và Tiểu Vương đều đoán, không biết có phải là con gái của Sở trưởng Chung không? Có lẽ có uẩn khúc gì đó.”

“Đừng nói bậy.”

Nhiêu Thi Thi còn muốn hóng chuyện thêm vài câu nhưng bị ánh mắt của Mao Phỉ Tuyết ngăn lại. Đuổi Nhiêu Thi Thi đi, Mao Phỉ Tuyết cũng không để tâm đến lời cô ấy nói. Chuyện của Chung Cẩn ở Bắc Kinh, trong sở chỉ có Mao Phỉ Tuyết biết, chỉ riêng chuyện ở Bắc Kinh đó, Chung Cẩn cũng không thể nào có con gái được.

Hôm nay thật sự có quá nhiều việc, Mao Phỉ Tuyết quay đầu liền quên mất chuyện này. Mãi đến khi nhìn thấy Chung Cẩn bế một đứa bé đi vào văn phòng của mình, cô có chút ngây người: “Đứa bé ở đâu ra vậy?”

Chung Cẩn đặt cô bé xuống đất: “Trẻ lạc. Cô biết tết tóc không? Tết cho cô bé đi.”

Mao Phỉ Tuyết nhìn cô bé trước mặt, mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu xanh lá cây nhăn nhúm, chân đi đôi dép nhựa không vừa, trên đầu còn đội một kiểu tóc bù xù như vừa bị pháo nổ.

Không phải, nghe Nhiêu Thi Thi nói đứa bé ăn mặc rất sang, giống như công chúa nhỏ. Sao Chung Cẩn chăm sóc một đêm, lại biến từ công chúa thành dân tị nạn thế này?

Mao Phỉ Tuyết có một cậu con trai năm tuổi, nên khoản chăm sóc trẻ con thì đương nhiên là “xịn” hơn Chung Cẩn cả trăm lần.

Cô bảo Chung Cẩn ra ngoài trước, rồi khóa trái cửa phòng làm việc. Đầu tiên, cô cởϊ qυầи áo của bé gái ra, phát hiện qυầи ɭóŧ bị mặc ngược, Mao Phỉ Tuyết liền mặc lại cho bé.

Dùng bàn là hơi nước là phẳng phiu chiếc áo phông và quần đùi rồi mặc vào cho bé, đôi dép lê hơi rộng so với chân, chỉnh lại quai một chút là vừa vặn ngay.

Tóc Mao Phỉ Tuyết vốn ngắn, chẳng có đồ buộc tóc cho bé, nên đành dắt bé đi tìm Nhiêu Thi Thi.

Lúc này còn khoảng mười mấy phút nữa mới đến giờ làm chính thức, Nhiêu Thi Thi đang trốn sau bàn làm việc ăn sáng, vừa húp được mấy miếng bún thì thấy Mao Phỉ Tuyết dắt một bé gái đi tới, cô ấy cũng phải nhìn thêm vài lần mới nhận ra Chung Vân Đồng: “Ối, sao bé lại thành ra thế này?”

Hôm qua vẫn còn là công chúa nhỏ cổ phong cao quý, hôm nay lại ăn mặc giản dị thế này, may mà nhan sắc “cân” hết, không thì chẳng khác gì mấy đứa trẻ đang chơi cầu trượt dưới lầu.

Mao Phỉ Tuyết nói qua loa vài câu, Nhiêu Thi Thi liền lục trong ngăn kéo ra lược và dây chun. Cô ấy rất khéo tay, chia tóc bé ra làm hai phần, buộc thành hai búi tóc tròn xoe đáng yêu, rồi lại tìm được một chiếc kẹp tóc nơ bướm màu hồng, cài lên một bên búi tóc.

“Tóc bé này xịn thật đấy.” Mao Phỉ Tuyết đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi cảm thán.

Nhiêu Thi Thi thở dài đầy khoa trương: “Còn nhiều hơn cả tóc mình, bất công ghê.”

Chải đầu xong, trông bé đã “ra dáng” hơn nhiều. Nhiêu Thi Thi lại lôi ra một chiếc túi vải nhỏ xinh được tặng kèm khi mua sữa chua, chỉnh lại dây đeo, đeo lên người bé, rồi nhét vào túi một nắm lạc rang vị lạ.

“Lên đồ” xong xuôi, Chung Vân Đồng liền đeo túi nhỏ, xỏ đôi dép nhựa lẹp xẹp, lần theo mùi hương tìm đến văn phòng của cha.

Bé đẩy cửa ra, Chung Cẩn ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, giọng có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Lại đến đây làm gì?”

Chung Vân Đồng đưa tay sờ chiếc nơ bướm trên đầu: “Cho cha xem.”

Chung Cẩn đáp qua loa: “Ừ, được đấy, xinh.”

Chung Vân Đồng được nước lấn tới, tiến thêm vài bước, men theo chân Chung Cẩn trèo lên đùi anh ngồi, lấy từ trong túi ra một hạt lạc, tự mình ăn một hạt, rồi đút một hạt vào miệng Chung Cẩn.

“Chú không ăn, con ăn đi.” Chung Cẩn chưa dứt lời, đã bị nhét thêm một hạt lạc.